Chương 1239: Siêu thoát?

– K·iếm linh thần k·iếm tiền bối nhìn xem, còn nhiều thanh k·iếm chưa thu phục, dù mỗi vị tiền bối không cần câu thông mà chia sẻ ký ức cho ta ngay thì ta khó thể cảm ngộ hết trước khi c·hết đói.
K·iếm linh thần k·iếm thầm rít gào trong lòng:
– Có ai vượt ải kiểu như ngươi không? Người ta chỉ cảm ngộ một chút k·iếm ý, không tốn bao nhiêu ngày. Ngươi thì muốn câu thông này nọ, tốn nước miếng, đòi cảm ngộ vận mệnh và toàn bộ k·iếm ý của người ta nên đương nhiên thiếu thời gian!
K·iếm linh thần k·iếm câm nín và kaham phục biểu hiện của Vu Nhai, tiểu t·ử này càng lúc càng kỳ lạ.
Thật ra Vu Nhai không trông chờ k·iếm linh thần k·iếm sẽ rủ lòng từ bi, hắn không đói lả như bề ngoài biểu hiện, dù sao thực lực đã đến đỉnh thiên binh sư có thể hấp thu thiên địa nguyên tố trong tiểu thế giới binh linh thần k·iếm này. Vu Nhai có thể kiên trì rất lâu, nhưng hắn không chút nắm chắc sẽ kiên trì đến lúc cảm ngộ hết tất cả oan hồn. Vu Nhai suy nghĩ có nên đổi cách khác không.
Bởi vì Vu Nhai thông qua nhiều ký ức oan hồn đoán được người đi trước vượt ải như thế nào.
Thỉnh thoảng Vu Nhai sẽ nghĩ:
– Nếu có thể mở Thần Huyền Khí Điển thì tốt rồi, có cách lập tức hấp dẫn các oan hồn tập thể chru động thuận theo.
Nhưng Thần Huyền Khí Điển cũng nằm trong không gian giới chỉ, Vu Nhai không lấy ra được.
Lúc này k·iếm linh thần k·iếm lên tiếng:
– Hãy chọn một chiếc không gian giới chỉ đi, ta sẽ mở phong cấm.
Bộ dạng Vu Nhai từ nửa c·hết nửa sống biến thành phấn chấn tinh thần. Vu Nhai chỉ ngay không gian giới chỉ chứa Thần Huyền Khí Điển.
– Đa tạ k·iếm linh tiền bối, là cái này!
– Được rồi, ngươi tiếp tục đi.
Giọng k·iếm linh thần k·iếm vẫn không lộ cảm xúc, nhanh chóng biến mất.
Vu Nhai vội cảm ơn, tuôn ra vài câu nịnh hót. Bây giờ mạng nhỏ nằm trong tay người ta, không nịnh không được. Cảm ơn xong Vu Nhai rót ý thức vào không gian giới chỉ bị bỏ lệnh cấm, đầu tiên tất nhiên là lấy đồ ăn ra.
Tuy Vu Nhai còn chịu đựng được nhưng bụng hắn rất đói.
Ăn uống no đủ xong Vu Nhai cảm thán rằng:
– A! Bây giờ ta mới biết thì ra lương khô ăn ngon như vậy.
Vu Nhai tùy ý lấy quyển sách ra, lẩm bẩm:
– Có đồ ăn rồi thì không cần sốt ruột ra ngoài, nên sửa sang, tu luyện. Nhưng đọc sách trước đã.
K·iếm linh thần k·iếm phát hiện tiểu t·ử này không chỉ kỳ lạ mà suy nghĩ cũng lạ lùng, không nhìn thấu được.
– Đọc sách? Tiểu t·ử này lại làm cái quỷ gì?
Ngươi không biết bước tiếp theo hắn sẽ làm gì. Không vội ra ngoài? Ngươi cho rằng nơi đây là đâu? Quán trọ sao?
K·iếm linh thần k·iếm mặc kệ Vu Nhai, nó không thể can thiệp nữa. K·iếm linh thần k·iếm phát hiện tiểu t·ử này có thiên phú mạnh đáng sợ, đã qua lâu như vậy vẫn có thể nuốt vào vận mệnh, k·iếm ý oan hồn. Tuy bên trong còn mang ý điên cuồng mãnh liệt nhưng tạm thời không ảnh hưởng tiểu t·ử này, tâm tính của hắn kiên cường đáng sợ, trải qua nhiều sóng gió.
K·iếm linh thần k·iếm ngẫm nghĩ, lại cảm thán rằng:
– Ài, tại sao tiểu t·ử này dung hợp sách kim loại? Nếu hắn dung hợp k·iếm không chừng có cơ hội nắm giữ ta.
K·iếm linh thần k·iếm oán niệm sách kim loại rất nhiều.
– Cái kia, Diệt Hoàng tiền bối, chúng ta cùng nhau đọc sách đi.
Vu Nhai bỗng làm ra hành động khiến k·iếm linh thần k·iếm choáng váng. Tiểu t·ử này đối xử quá tốt với oan hồn, biết bọn họ ở đây cô đơn nên rủ cùng xem sách. K·iếm linh thần k·iếm hơi cảm động.
Vu Nhai vẫy tay, thanh k·iếm thuộc về Độc Cô Diệt Hoàng bay tới bên cạnh Vu Nhai, cùng hắn đọc sách.
Vu Nhai bỗng đổi giọng:
– Diệt Hoàng tiền bối còn nhớ lúc trước ta từng nói có thể giúp các người siêu thoát không? Bây giờ có quyển sách này là có cơ hội thử, nào, chút nữa Diệt Hoàng tiền bối có thấy cái gì cũng đừng xúc động.
K·iếm linh thần k·iếm, các oan hồn thầm thắc mắc. Quyển sách này có uy lực đến thế sao?
Vu Nhai cầm quyển sách đương nhiên là Thần Huyền Khí Điển, vì hắn có được ký ức oan hồn, trong huyễn ảnh đệ thất trọng phá thiên nghịch mệnh xuất hiện từng mệnh hồng. Điều Vu Nhai cần làm là vào mệnh hồng, mở gút cho bọn họ, khiến mệnh hồng biến thành ngôi sao.
Có lẽ mở gút là bọn họ sẽ thoát khỏi oán niệm, siêu thoát.
Tóm lại Vu Nhai bắt tay hành động, mặc kệ đám k·iếm linh thắc mắc. Vu Nhai mang theo ý thức Độc Cô Diệt Hoàng vào mệnh hồng, vù một tiếng thanh k·iếm run rẩy. Độc Cô Diệt Hoàng nhìn thấy mình trong quá khứ.
Giống như đám người Phong Doanh, Độc Cô Diệt Hoàng chỉ có thể là người xem, Vu Nhai biến thân thành Độc Cô Diệt Hoàng.
Độc Cô Diệt Hoàng có cảm giác như bản thân trải nghiệm.
Vu Nhai trải qua cuộc sống Độc Cô Diệt Hoàng, từng bước đi trên con đường của gã. Vinh diệu Độc Cô gia, rèn luyện, trở thành siêu thiên tài Độc Cô gia, cuối cùng được chọn vào nghịch k·iếm thần bí địa, sau đó sinh mệnh chấm dứt tại đây.
Muốn giải gút mắc của Độc Cô Diệt Hoàng là phải giúp gã hoàn thành cảm ngộ các loại oan hồn trên mảnh đất đỏ này.
Tức là Vu Nhai biến thân Độc Cô Diệt Hoàng lại phải cảm ngộ các loại oan hồn trong mệnh hồng một lần nữa. Vu Nhai dùng cách chính xác của đám người Độc Cô gia chủ, Độc Cô Chiến Phong bắt giữ một chút k·iếm ý đặc biệt kia.
K·iếm linh thần k·iếm ngơ ngác hoang mang.
– Tiểu t·ử này đang làm cái quỷ gì? Tại sao ta cảm giác được hắn đang cảm ngộ k·iếm ý đặc biệt của các oan hồn?
Trong mắt k·iếm linh thần k·iếm thì Vu Nhai chỉ ôm k·iếm đọc sách, nhưng người hắn luôn phát ra đủ loại k·iếm ý như đang đi trên mảnh đất đỏ. Rõ ràng Vu Nhai chỉ ngồi đọc sách.
K·iếm linh thần k·iếm thầm nghĩ:
– Quyển sách trong tay hắn có điều lạ.
K·iếm linh thần k·iếm kéo gần ống kính, lẻn rút rình sách của Vu Nhai. Tiếc rằng k·iếm linh thần k·iếm thấy những hàng chữ nó không xem hiểu được, nó không thấy huyễn ảnh bên trong. Nếu Vu Nhai giở trang giấy đệ nhất trọng thì Độc Cô Diệt Hoàng có thể thấy huyễn ảnh, tiếc rằng hắn đang để mở đệ thất trọng Thần Huyền Khí Điển.
Cuối cùng k·iếm linh thần k·iếm bình luận:
– Tiểu t·ử này rất bí ẩn.
K·iếm linh thần k·iếm không biết rằng sắp xảy ra chuyện khiến nó kinh hoàng.
Thật lâu sau thanh k·iếm Độc Cô Diệt Hoàng kêu lên.
Ong ong ong ong ong!
Một hồn thể mắt thường trông thấy bay ra khỏi k·iếm thể, đó là Độc Cô Diệt Hoàng. Lúc này Độc Cô Diệt Hoàng không còn oán niệm lúc trước, trở nên bình hòa. Lúc Độc Cô Diệt Hoàng c·hết còn khá trẻ tuổi nên hồn thể cũng trẻ trung.
Độc Cô Diệt Hoàng nhìn Vu Nhai, nở nụ cười vui sướng thản nhiên nói:
– Đa tạ ngươi, không biết là tiểu bối đời thứ mấy của ta, rốt cuộc ta có thể rời khỏi đây. Nhìn thấy Độc Cô gia phồn vinh từ ngươi khiến ta rất vui, ngươi đúng là thiên tài hơn ta gấp trăm lần. Đa tạ, ta đi đây.
Vu Nhai nhìn thanh k·iếm của mình một lúc lâu sau, có một k·iếm linh chậm rãi hiện ra. Độc Cô Diệt Hoàng và k·iếm linh từng sóng vai bên nhau ánh mắt giao hòa, hai bên lặng im.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »