Chương 1240: Lạc Thiên thần k·iếm

Độc Cô Diệt Hoàng cười khẽ sau đó biến mất. Vu Nhai không biết Độc Cô Diệt Hoàng đi đâu, có lẽ là đ·ịa n·gục thế giới này, hoặc là thiên đường? Tóm lại Độc Cô Diệt Hoàng không còn là oan hồn.
– Cái gì? Siêu . . . Siêu thoát? Cái . . . Này . . . Thì . . .
K·iếm linh thần k·iếm không dám tin vào mắt mình. Lúc trước k·iếm linh thần k·iếm có nghe lời Vu Nhai nói nhưng nó không tin, hình ảnh trước mắt buộc nó phải tin. K·iếm linh thần k·iếm lại đưa mắt nhìn Vu Nhai, muốn xuyên suốt hắn.
Vu Nhai không biết suy nghĩ của k·iếm linh thần k·iếm, hắn nhìn mệnh hồng của Độc Cô Diệt Hoàng biến thành sao, vừa lòng cười cười. Vu Nhai không cảm nhận cơ thể thay đổi, hắn chuển sang nhìn oan hồn khác.
Vu Nhai nói:
– Các vị tiền bối, ta đã thành công. Không biết các người có muốn siêu thoát giống như Diệt Hoàng tiền bối không? Rời khỏi nơi này.
Ong ong ong ong ong!
Các oan hồn kêu vù vù.
Một thanh k·iếm bay nhanh tới bên cạnh Vu Nhai, hấp tấp nói:
– Tằng nhi tôn của ta, bây giờ ta chỉ muốn rời khỏi đây, không muốn tiếp tục ở lại điên cuồng nữa. Ngươi có thể giúp ta không?
Vu Nhai trầm giọng nói:
– Được!
Sau khi oan hồn tỉnh táo thì biết nỗi đau khổ oán khí ngập trời, nỗi đau mãi không dứt đó cực kỳ khó chịu. Bình thường không có cảm giác gì, nhưng khi oan hồn tỉnh táo lại sẽ rất hận bản thân mất lý trí. Các oan hồn không muốn ở lại nghịch k·iếm thần bí địa nữa, tuy nơi này có thể bồi dưỡng hậu bối, bọn họ nguyện ý trả giá nhưng không phải không có cách thay thế bọn họ. Các oan hồn không siêu thoát được không phải k·iếm linh thần k·iếm cưỡng ép giam giữ mà vì bọn họ sinh ra oán niệm.
Để lại k·iếm tại đây, người vào nghịch k·iếm thần bí địa vẫn cảm ngộ được một chút k·iếm ý đặc biệt của các oan hồn.
Các oan hồn không biết Vu Nhai đang tìm cách lấy luôn k·iếm của bọn họ.
Vu Nhai nặng nề nói với thanh k·iếm kia:
– Bắt đầu đi.
Ý thức Vu Nhai vào mệnh hồng của oan hồn Độc Cô gia, vận mệnh oan hồn lặp lại, gút mắc giống y như của Độc Cô Diệt Hoàng.
Bởi vì gút mắc giống nhau nên Vu Nhai giải mở nhanh hơn nhiều, hắn hầu như phải lặp lại cảm ngộ các loại k·iếm ý đặc biệt, lặp lại dễ dàng hơn cảm ngộ cái mới, tuy rằng mỗi một lần lặp lại là hắn có thu hoạch mới. Vu Nhai không biết k·iếm đạo của hắn đã đến trình độ gì, hắn không muốn quan tâm, dù sao tạm thời không thành thánh là được.
Trong lòng Vu Nhai đã có suy nghĩ thành thánh sơ bộ, chờ thời gian chín muồi hắn sẽ thực hiện.
Hai ngày sau, khi oan hồn cuối cùng trong mấy chục oan hồn thành công siêu thoát, Vu Nhai thở hắt ra. Mặt Vu Nhai treo nụ cười vừa lòng, đặc biệt khi hắn thấy mấy chục huyền k·iếm bản mệnh thánh giai thì bật cười.
Vu Nhai thầm nghĩ:
– Căn cơ của ta cần tăng mạnh nhiều, trừ oan hồn ra còn có đám binh linh. Nếu lúc trước lữ hành giúp tiến bộ lớn về địa diễn thì lần này là bước tiến lớn về mệnh luân.
Vu Nhai hấp thu ký ức oan hồn, cảm nhận mệnh luân của bọn họ, mỗi oan hồn có thanh k·iếm của mình, trong k·iếm có một k·iếm linh thánh giai.
Vu Nhai có thể hấp thu ký ức k·iếm linh để cảm ngộ, biến mệnh hồng thành ngôi sao, hắn muốn không tiến bộ cũng khó.
Vu Nhai vẫn sẽ áp chế ở đỉnh thiên binh sư, hắn chưa biết thực lực đã đến trình độ nào. Có lẽ au khi Vu Nhai ra ngoài vượt cấp giải quyết thánh binh sư tứ, ngũ đoạn đều không phải là mơ.
Vu Nhai câu thông k·iếm linh, bắt đầu hấp thu ký ức của các k·iếm linh, biến mệnh hồng thành ngôi sao.
K·iếm linh thần k·iếm đã c·hết lặng:
– Tiểu t·ử này tham lam làm người ta giận sôi, nhưng hắn thật sự sắp nghịch thiên.
Hiện giờ Vu Nhai có biểu hiện gì cũng không làm k·iếm linh thần k·iếm bất ngờ nữa. Vu Nhai đang hấp thu ký ức các k·iếm linh, mỗi hành động của hắn làm k·iếm linh thần k·iếm giật mình, khó tin.
K·iếm linh thần k·iếm khẽ thở dài, lẩm bẩm:
– Xem ra nghịch k·iếm thần bí địa này sắp phế. Mặc kệ nó, có thể nuôi dưỡng ra tên biến thái này đã là đáng giá. Dù là ta hay tổ tiên Độc Cô gia luôn mong mỏi các oan hồn có thể siêu thoát.
K·iếm linh thần k·iếm không tạo ra oan hồn mà do các thiên tài không cam tâm, môi trường khủng bố xung quanh sinh ra. K·iếm linh thần k·iếm là tiền bối Độc Cô gia cũng không hy vọng bọn họ biến thành oan hồn chịu đủ h·ành h·ạ. Vu Nhai siêu độ các oan hồn, k·iếm linh thần k·iếm không hề thấy tiếc nuối mà còn mừng. Nghịch k·iếm thần bí địa sẽ không biến mất vì điều này, trừ oan hồn Độc Cô gia ra chẳng lẽ không còn oan hồn khác sao? Ba nđầu tô tiên Độc Cô gia thiết kế k·iếm linh thần k·iếm là để tạo ra mấy oan hồn khác.
Góp nhặt rất nhiều oan hồn khác nhưng vì sau này oan hồn t·ử tôn Độc Cô gia xuất hiện, k·iếm ý có hiệu quả hơn oan hồn gom góp từ nơi khác đến, vì vậy bỏ phế chúng một bên.
K·iếm linh thần k·iếm thầm nghĩ:
– Chờ tiểu t·ử này ra ngoài lại cần lấy chúng ra dùng lại, cũng mấy ngàn năm rồi.
K·iếm linh thần k·iếm sẽ không đưa mấy oan hồn đó ra cho Vu Nhai siêu độ, nó thề.
Ba ngày sau, Vu Nhai giải quyết xong vận mệnh, mệnh hồng các k·iếm linh, hắn thở hắt ra:
– Phù.
Vu Nhai định vào địa bàn oan hồn tiếp theo. Khi Vu Nhai bước vào, như đã suy nghĩ từ trước, chỉ cần hắn lấy Huyền Binh Điển ra, không cần tốn nước miếng câu thông với oan hồn.
Oan hồn nói thẳng:
– Tiểu bối, ta muốn siêu thoát, ta có thể đưa ký ức, k·iếm đạo thuộc về ta cho ngươi. Chỉ cần có thể rời khỏi nơi quỷ quái này . . .
Vu Nhai trầm giọng nói một chữ:
– Tốt!
Tháng ngày tiếp theo Vu Nhai đã siêu độ oan hồn như thế, hắn vừa cảm ngộ mệnh luân, k·iếm ý. Có một số oan hồn oán khí quá nặng, khi ấy Vu Nhai cần đánh nhau hoặc tốn nước miếng mới thành công, nhưng đơn giản hơn trước nhiều.
Vu Nhai cảm giác được tuy hắn không sửa sang lại k·iếm ý, bên trong chất chứa điên cuồng hơi ảnh hưởng đến hắn. Vu Nhai mặc kệ nó, lúc biến thân làm Vu Thuấn thì hắn đã điên. Trong Mê Vụ sơn mạch từng điên một lần, khi sát ý thành thánh bị Thí Thần Ma Nhẫn ảnh hưởng Vu Nhai cũng điên. Hắn luôn điên cuồng, bây giờ thêm chút điên có ngại gì?
Vu Nhai trầm giọng nói:
– Có lẽ còn có thể biến sự điên cuồng này thành k·iếm đạo của ta.
Khi nghe Vu Nhai nói câu này k·iếm linh thần k·iếm chỉ biết ngước mặt lên thở dài. Tổ cha nó, tại sao tiểu t·ử này dung hợp huyền binh bản mệnh không phải là k·iếm?
Trung tâm Độc Cô Thần thành, K·iếm Thần đài.
– Bạn nhỏ, vẫn còn đợi cái tên sư phụ họ Vu của ngươi sao? Đừng chờ nữa, hắn đã c·hết trong đó.
– Đúng vậy! Ta đã nói hắn là đồ bỏ.
– Tai họa như thế làm sao có thể đi ra . . . Này, ngươi kéo ta làm gì?
– Đừnng ói nữa, Độc Cô Cửu Thiên lại đây.
Trên K·iếm Thần đài đã trống rỗng, chỉ có bốn người mỗi ngày đến đây, Độc Cô Cửu Lan, Tiểu Loan, Tiểu Dịch và Độc Cô Cửu Thiên hễ rảnh là chạy tới. Độc Cô Cửu Thiên dã đi ra, khoảng nửa tháng trước. Khi Độc Cô Cửu Thiên bước ra làm toàn gia tộc giật mình, ngay hôm đó gã khiêu chiến và đánh bại Độc Cô Cửu Liệt.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »