Chương 1242: Lạc Thiên k·iếm linh cảm giác vô lực

Ong ong ong ong ong!
Trong ánh mắt mong chờ của k·iếm linh thần k·iếm, mặt đất đỏ vang tiếng ngân khẽ. Thanh k·iếm thuộc về Độc Cô Diệt Hoàng bỗng phát ra lực lượng kỳ lạ.
K·iếm linh thần k·iếm cảm ứng được k·iếm Độc Cô Diệt Hoàng tăng mạnh mọi mặt, tiến bộ nhanh đến nỗi k·iếm linh thần k·iếm trố mắt líu lưỡi. Nên biết một thanh k·iếm đến thánh giai muốn tiến bộ trừ năng lượng rèn như thần ra chỉ có thể là huyền khí từ người ma pháp sư ôn dưỡng. Phù văn cũng là một cách tăng tiến, nhưng tiểu t·ử này mới bày ra một góc nhỏ phù văn.
K·iếm linh thần k·iếm nhỏ giọng nói:
– Sao có thể như vậy? Tại sao một phù văn ấn xuống là thanh k·iếm này tăng mọi mặt? Bên trong thanh k·iếm vốn khắc phù văn, giữa các phù văn không xung đột với nhau sao?
Trong Độc Cô gia có nhiều huyền k·iếm thánh giai cổ xưa đều khắc phù văn, như hơn một trăm thanh k·iếm sau lưng Vu Nhai có mấy chục thanh là thánh k·iếm phù văn. K·iếm thuộc về Độc Cô Diệt Hoàng cũng nằm trong số đó.
K·iếm linh thần k·iếm suy nghĩ tiểu t·ử này khắc phù văn lung tung, tuy rằng không đến mức phế thanh k·iếm này nhưng sẽ phế bỏ phù văn bên trong, khiến hy vọng thánh k·iếm vào thần giai càng xa vời.
K·iếm linh thần k·iếm không mấy quan tâm điều đó, hiện giờ nó không nghi ngờ Vu Nhai làm gì nữa. K·iếm linh thần k·iếm chỉ muốn xem hắn đang làm cái quỷ gì, có thành công không? Kết quả Vu Nhai thật sự thành công.
– Ủa? Hắn khắc thanh k·iếm thứ hai?
K·iếm linh thần k·iếm chưa giật mình hết thì thấy Vu Nhai khắc phù văn lên huyền k·iếm thánh giai thứ hai. Sắc mặt Vu Nhai hưng phấn hơn trước nhiều, xem ra hắn không tự tin trăm phần trăm sẽ thành công.
Thanh thứ hai thành công Vu Nhai tiếp tục khắc thanh k·iếm thứ ba, bốn, năm . . .
– Rốt cuộc tiểu t·ử này làm cái quỷ gì? Không phải đang thí nghiệm phù văn sao?
K·iếm linh thần k·iếm cứ nghĩ Vu Nhai thí nghiệm phù văn xong sẽ ngừng, ai ngờ hắn khắc phù văn vào tất cả thanh k·iếm.
– Chẳng lẽ tiểu t·ử này cảm giác siêu độ nhiều oan hồn khiến t·ử tôn nữ nhân Độc Cô gia sau này không có chỗ thử thách, lòng áy náy nên dùng cách này báo đáp?
K·iếm linh thần k·iếm nghĩ đến đây hơi cảm động, người Độc Cô gia quả nhiên luôn suy nghĩ cho Độc Cô gia. K·iếm linh thần k·iếm không hay biết Vu Nhai khắc nhiều phù văn không phải vì Độc Cô gia là muốn biết tất cả thanh k·iếm thuộc về mình, thậm chí làm huyền binh bản mệnh của hắn. Hành động này rất điên cuồng, đảo điên. Bất cứ ai, sinh linh nào không thấy tận mắt đều không thể tưởng tượng ra.
K·iếm linh thần k·iếm nhìn biểu tình Vu Nhai càng lúc càng hưng phấn, nó ngầm hiểu.
Đương nhiên Vu Nhai hưng phấn, lúc bắt tay vào làm hắn chỉ ôm tâm tình thử xem, không biết có thành công không. Khi Vu Nhai đặt góc phù văn Huyền Binh Điển vào thanh k·iếm chợt cảm giác Huyền Binh Điển rung lên, hắn cảm nhận liên kết mỏng manh đến từ thanh k·iếm chứng minh cách này có hiệu quả.
Các k·iếm linh cảm ứng được liên kết mỏng manh đó, bọn chúng không quan tâm, càng không chống cự. Nhiều năm qua oan hồn và binh linh cùng tồn tại, sớm thành lập tình nghĩa thâm sâu. Mỗi một binh linh thánh binh đều có suy nghĩ riêng của mình, nhìn chủ nhân mỗi ngày nổi điên làm chúng không chịu nổi, Vu Nhai là người giúp chủ nhân của chúng giải thoát.
Nếu không ngươi cho rằng Vu Nhai có thể tùy tiện được ký ức, cảm ngộ vận mệnh của các k·iếm linh sao? Hơn nữa khắc phù văn như thuốc bổ cho chúng nó, nên đương nhiên các k·iếm linh vui vẻ mặc hắn khắc.
Vu Nhai khắc xong thanh k·iếm cuối cùng, xung quanh còn hai mươi Lạc Thiên tiền bối thì hắn chưa đụng vào. Nói thanh k·iếm cuối cùng tức là nằm trong số hàng loạt thanh k·iếm lúc trước Vu Nhai thu được.
Khắc phù văn xong Vu Nhai nhíu mày nói:
– Không đúng, tuy rằng có chút liên kết nhưng không thể mang theo.
Mặc dù có chút liên kết nhưng chỉ một ít, liên kết giữa Huyền Binh Điển và k·iếm chỉ được một ít.
– Xem ra phải học tập phù văn nhị giác.
Mới đầu Vu Nhai nói nếu học mấy góc phù văn không chừng sẽ có cách chẳng qua là cổ vũ bản thân. Học hết mấy góc phù văn nói dễ hơn làm, không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian. Mới rồi nếu phù văn nhất giác có thể hiệu quả thì Vu Nhai sẽ không tốn thời gian tiếp tục nghiên cứu phù văn, nhưng phù văn đã thành công, hiệu quả tốt hơn hắn mong đợi.
Bởi vậy phải nghiên cứu phù văn nhị giác, may mắn lúc trước hắn học đến bước cuối cùng, khoảng hai, ba ngày là giải quyết xong. Sau khi hoàn thành phù văn nhị giác chờ xem hiệu quả như thế nào, có nên tiếp tục không.
Nghĩ đến đây Vu Nhai không tiếp tục siêu độ cho Lạc Thiên tiền bối gì đó, hắn đứng trên đất đỏ bắt đầu nghiên cứu. Thỉnh thoảng Vu Nhai sẽ khắc đủ loại phù văn xuống đất, vì chỗ này khá rộng nên hắn khắc xong không cần xóa đi. Vu Nhai liên tục khắc phù văn, thỉnh thoảng so sánh đầu đuối, trước sau, nghiên cứu ra nhiều thứ hơn.
Vu Nhai không ngừng khắc, đường nét cũng càng lúc càng rõ ràng, càng lúc càng có trật tự.
K·iếm linh thần k·iếm tức xì khỏi:
– Tiểu t·ử này thật sự muốn ở lại đây không đi sao? Nơi anỳ là chỗ rèn luyện k·iếm đạo, không phải tôi luẹn phù văn!
Ngươi khắc một phù văn làm thí nghiệm cũng đành thôi, hàng trăm phù văn cũng được, dù sao ngươi đã nắm giữ. Nhưng ngươi học tập phù văn trong địa bàn của ta là sao?
– Nhưng những phù văn này có vẻ rất cao thâm, bí ẩn, không tầm thường.
K·iếm linh thần k·iếm tìm vui trong cơn giận, nghiên cứu phù văn Vu Nhai vẽ. K·iếm linh thần k·iếm là một thanh thần k·iếm nghịch thiên, đương nhiên người nó tràn đầy phù văn. Dù k·iếm linh thần k·iếm không học tập phù văn sâu nhưng không xa lạ.
K·iếm linh thần k·iếm lẩm bẩm:
– Ủa? Hình như tiểu t·ử này này nghiên cứu Tinh Linh tộc sắp thành . . . Quả nhiên thành công . . . Hưm, chuyện gì đây? Đây là phù văn quỷ quái gì? Tại sao phù văn có thể ảnh hưởng đến ta?
K·iếm linh thần k·iếm không để bụng, nó cảm thấy phù văn này tàn khuyết không tạo ảnh hưởng gì cho nó được, dù có cũng rất ít. Như bây giờ k·iếm linh thần k·iếm cảm giác phù văn có vẻ biến đổi nó, nhưng nó sẽ không để điều đó xảy ra.
Chuyện khiến k·iếm linh thần k·iếm kinh hoàng, khó hiểu đã xảy ra. Phù văn hoàn thành bỗng tỏa sáng, kéo theo những phù văn đang thí nghiệm cũng sáng lên. Những phù văn thí nghiệm tàn khuyết tự động bổ sung cho nhau. Cuối cùng mặt đất đỏ rực rỡ ánh sáng trắng như từng cột sáng đ·âm thẳng lên trời.
Ngay sau đó, từng phù văn đột nhiên bay lên, chậm rãi dung hợp trên không trung biến thành phù văn tam giác khổng lồ, hoa văn vẫn là đường nét Vu Nhai khắc ra. Tức là phù văn này chỉ biến to.
Chưa xong, đừng quên ban đầu Thí Thần Ma Nhẫn nhận phù văn nhất giác ra sao.
Giống như lúc trước, phù văn chậm rãi xoay tròn, xoay một lúc thì biến nhạt rồi từ từ tan đi. Hàng trăm k·iếm linh thánh k·iếm choáng vàng nhìn, không hiểu chuyện gì xảy ra.
– Tổ cha nó, chuyện gì đây?

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »