Chương 1245: Ta đến du lịch ngắm cảnh

Đầu óc Vu Nhai hỗn loạn kêu lên:
– K·iếm linh tiền bối!
Hiện tại Vu Nhai hô một tiếng là cái gì k·iếm linh thần k·iếm cũng ưng, nhưng giọng nói vẫn lạnh nhạt:
– Như thế nào? Mấy ngày nay có vẻ ngươi không có tiến triển gì, gặp vấn đề khó sao?
K·iếm linh thần k·iếm không có dáng vẻ điên cuồng chửi Độc Cô gia chủ xối xả như bữa trước, tỏ vẻ ung dung quý phái, cao thâm khó dò.
Vu Nhai hỏi:
– Là thế này, ta nghĩ tiểu thế giới binh linh của k·iếm linh tiền bối chắc không chỉ có mảnh đất này. Có thể cho ta đi hết một lần không?
Vu Nhai sợ k·iếm linh thần k·iếm không đồng ý, tiếp tục bảo:
– Đương nhiên một số nơi ta không thể đi hay bí mật không được nhìn thì ta không dám cưỡng cầu.
K·iếm linh thần k·iếm nghi hoặc hỏi:
– Đi một lần?
K·iếm linh thần k·iếm gật đầu, nói:
– Được, nhưng không được đụng vào bất cứ thứ gì.
Vu Nhai vội cảm ơn:
– Đa tạ tiền bối, ta chỉ muốn đi dạo!
Trong lòng Vu Nhai càng cảm thấy vị k·iếm linh tiền bối thật dễ thân. Vu Nhai vừa dứt lời, thiên địa biến đổi, từ khi nào trước mặt hắn xuất hiện một cánh cửa không gian, có thể thấy cảnh vật bên trong.
Vu Nhai sửng sốt, trong đó là núi xanh nước biếc, rất đẹp.
K·iếm linh thần k·iếm thản nhiên nói:
– Dù là cửa chính vùng đất táng k·iếm hay vùng đất táng k·iếm ngươi đang đứng chỉ là khu ngoài cùng tiểu thế giới binh linh của ta, có thể nói là dung hợp môi trường nơi đây. Nếu mang ta đi thì hai nơi vùng đất táng k·iếm này sẽ không tồn tại trong tiểu thế giới binh linh của ta, trước mắt ngươi mới là tiểu thế giới binh linh thật sự.
Tức là chính, nghịch k·iếm thần bí địa chỉ là địa bàn bị Lạc Thiên thần k·iếm bao phủ, nó vẫn thuộc về mảnh đất Độc Cô Thần thành, k·iếm linh thần k·iếm quản lý thay.
Ví dụ D·ao Quang thành, bên trong có nội thành và ngoại thành. Ngoại thành chịu Vu gia trong nội thành quản lý, sức mạnh thật sự của Vu gia chỉ trong vòng nội thành. Hèn gì trước kia vùng đất táng k·iếm tùy tiện mở ra, mỗi năm có rất nhiều người cần dung hợp huyền k·iếm bản mệnh, k·iếm thần bí địa mở rộng biến thành nội tình mạnh nhất. Gần đây k·iếm thần bí địa chỉ mở sáu lần, hiển nhiên khi mở ra sẽtiêu hao.
Nếu Lạc Thiên thần k·iếm bị lấy đi thì hai nơi vùng đất táng k·iếm vẫn sẽ ở lại.
K·iếm linh thần k·iếm thản nhiên nói:
– Lực lượng của ta nếu mạnh hơn nữa rất có thể đặt hai nơi vùng đất táng k·iếm vào tiểu thế giới binh linh của ta.
Con ngươi Vu Nhai co rút.
thì ra thần binh có thể thu thế giới bên ngoài thành của mình. Không, không phải thu thế giới bên ngoài mà là không gian tiểu thế giới khai thác càng lớn hơn, di chuyển một vài nơi đặc biệt ở bên ngoài vào, khiến thế giới bên ngoài biến thành mảnh dất khô cằn.
Vu Nhai không nghĩ nhiều, nhấc chân bước vào cánh cửa. Binh linh kêu vù vù.
Vu Nhai chợt hỏi:
– K·iếm linh tiền bối, không biết ta có thể mang mấy thanh k·iếm này đi theo không?
Vu Nhai quyết tâm chiếm hữu thánh k·iếm.
K·iếm linh thần k·iếm sửng sốt rồi đồng ý ngay:
– A? Có thể!
K·iếm linh thần k·iếm cho rằng Vu Nhai cần những thanh k·iếm này để cảm ngộ k·iếm đạo, chúng nó có thể tự bay trong tiểu thế giới binh linh, không cần bị người khống chế nên không sao.
Vẻ mặt Vu Nhai hớn hở, mang theo một trăm tám mươi chín thanh k·iếm đi thám hiểm.
Chớp mắt thiên địa thay đổi, cảnh vật xung quanh trở nên mộng ảo. Non xanh nước biếc, từ trong đó cảm nhận được k·iếm ý có khắp nơi. Một trăm tám mươi chín thanh k·iếm sau lưng Vu Nhai kêu vù vù.
Ong ong ong ong ong!
K·iếm linh thần k·iếm nói:
– Nơi này là thử thách cho t·ử tôn Độc Cô gia bình thường. Vào tiểu thế giới binh linh của ta, cảm ngộ k·iếm đạo của bọn họ. Ngươi cũng cảm giác được đúng không? Trong tiểu thế giới binh linh của ta dù là hao cỏ, núi đá hay không khí đều ẩn chứa k·iếm ý.
Nếu đổi lại người khác k·iếm linh thần k·iếm sẽ không rảnh rỗi giải thích nhiều như vậy, thậm chí không lộ mặt. Dù là Độc Cô Cửu Thiên vào nghịch k·iếm thần bí địa cũng không hay biết k·iếm linh thần k·iếm tồn tại.
– Hoa cỏ, núi đá đều có k·iếm ý?
Vu Nhai ngẩn ngơ, nhìn chăm chú vào cảnh vật.
Non xanh nước biếc như biến mất, đập vào mắt hắn là từng thanh k·iếm, là k·iếm ảo. Mỗi thanh k·iếm khác nhau, ẩn chứa k·iếm ý mãnh liệt. Vu Nhai như trở lại khoảnh khắc trông thấy Thôn Thiên k·iếm, U Hoang k·iếm, Phong Doanh k·iếm, Cổ Đế Long k·iếm. Chỉ cần Vu Nhai vươn tay ra bắt lấy một hoặc mấy thanh k·iếm là hắn sẽ k·iếm đạo thành thánh ngay.
Vu Nhai ngơ ngác nói:
– Trông có vẻ đơn giản, nếu ta muốn có thể cùng lúc nắm lấy mười mấy thanh k·iếm.
Nhưng mười mấy thanh k·iếm đối với Vu Nhai bây giờ là vô dụng, mới có mười mấy thanh k·iếm, quá ít.
– Đối với ngươi là đơn giản, ngươi đi ra từ nghịch k·iếm thần bí địa, hơn nữa . . .
K·iếm linh thần k·iếm nói đến đây thì ngừng, nó vốn định bảo Vu Nhai trước tiên cảm ngộ tất cả oan hồn.
K·iếm linh thần k·iếm không muốn nhắc chuyện này, nói:
– Hơn nữa trước đó ngươi đã có cơ hội k·iếm đạo thành thánh. Đối với t·ử tôn Độc Cô gia bình thường muốn bắt giữ và cảm ngộ một chút k·iếm ý là vô vàn khó khăn.
– Muốn xem một cọng cỏ thành một thanh k·iếm không phải chuyện dễ, nếu không thì người nào trong Độc Cô gia cũng k·iếm đạo thành thánh. Chỗ này vốn không định mở ra cho ngươi, nhưng nếu ngươi đã yêu cầu thì ta chiều. Chú ý đừng tùy tiện k·iếm đạo thành thánh.
thiên tài Độc Cô gia đi vào k·iếm thần bí địa, nếu không thể k·iếm đạo thành thánh thì cảnh vật vẫn chỉ là non xanh nước biếc trong mắt gã. Chỉ người k·iếm đạo thành thánh mới thấy k·iếm, tất nhiên đa số chỉ xem một cọng cỏ, một hòn đá thành k·iếm.
Ít ai giống như Vu Nhai đập vào mắt toàn là k·iếm, là dẫn đầu thiên tài.
Vu Nhai mỉm cười nói:
– Đa tạ k·iếm linh tiền bối nhắc nhở, ta vốn không định cảm ngộ k·iếm đạo tại đây. Ta đến lữ hành.
Tâm tình Vu Nhai vô cùng nhẹ nhàng cất bước du lịch, k·iếm xung quanh hắn biến mất, lại là non xanh nước biếc đẹp vô ngần.
– Lữ hành?
Khóe môi k·iếm linh thần k·iếm co giật thầm nghĩ:
– Đến tiểu thế giới binh linh của ta du lịch ngắm cảnh? Chỉ tiểu t·ử này nghĩ ra được.
K·iếm linh thần k·iếm vẫn không để bụng, có lẽ tiểu t·ử này muốn thả lỏng tâm tình rồi nghiên cứu phù văn tiếp? Tính đằm thế này rất hiếm có.
Nhưng rất nhanh k·iếm linh thần k·iếm phát hiện chuyện không phải như vậy, tiểu t·ử này mượn tiểu thế giới binh linh của nó cảm ngộ căn cơ địa binh sư.
K·iếm linh thần k·iếm nhỏ giọng nói:
– Những gì tiểu t·ử này làm đều có mục đích, nhưng không biết hắn có thể cảm ngộ bao nhiêu?
Vu Nhai đi rất chậm, mỗi khi đi qua một nơi sẽ đứng lại quan sát một lúc, để cảm ngộ. Có lẽ vì lúc trước lữ hành nên sau này Vu Nhai không cố ý cảm ngộ nữa, cứ thuận theo tự nhiên, ngắm phong cảnh. Nếu gặp ao sông Vu Nhai còn ở lại câu cá chơi.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »