Chương 1251: K·iếm đạo phân âm dương (hạ)
Nếu vậy thì mặc kệ thế chânvạc gì đó, giải quyết cái khác trước. Vu Nhai vững tin chỉ cần ba k·iếm ý dung hợp lại là mọi nguy hiểm sẽ được giải quyết dễ dàng, không có gìđáng sợ.
– Tiểu t·ử này thật là . . .
Lạc Thiên k·iếm linh râu tóc dựng đứng. Tiểu t·ử này rất xằng bậy, nảy ra ý đáng đánh như thế. Nếu dung hợp được ba k·iếm ý này thì đúng là giảiquyết hết mọi vấn đề, nhưng Vu Nhai có dung hợp được không?
Nếu Vu Nhai không dung hợp được thì hắn sẽ tiêu đời. Nếu hắn không cảmngộ mớ k·iếm ý lung tung trong ký ức, tức là giải phóng toàn bộ sự điêncuồng còn đó, Lạc Thiên k·iếm linh có thể xóa ký ức đó giúp Vu Nhai, giảm nguy hiểm đến mức thấp nhất. Nhưng như lúc trước đã nói, nếu Vu Nhaicảm ngộ hết thì không xóa được.
Tức là Vu Nhai sắp đẩy mình vào đường cùng, t·ử chiến đến cùng!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Vu Nhai cảm ngộ ký ức k·iếm ý cuối cùng, sự điên cuồng mãnh liệt tuôn trào nhưng bị ba k·iếm ý siêu mạnh đè chặt, giúp hắn giữ sự tỉnh táo.Bây giờ Vu Nhai chỉ còn cách dung hợp Lạc Thiên k·iếm ý, Thôn Phệ k·iếm ý, Kinh Thiên k·iếm ý lại, nếu không thì không ai cứu hắn được. Ba k·iếm ýsiêu mạnh tan biến hay va chạm thì Vu Nhai c·hết chắc.
Lạc Thiên k·iếm linh cảm thấy Vu Nhai đã không còn cơ hội biến điên, chờ khi bùng nổ là hắn c·hết ngay.
– Dung hợp, phải làm sao để dung hợp?
Vu Nhai biết trong đó nguy hiểm thế nào, nhưng càng nguy hiểm hắn càngphải bình tĩnh. Vu Nhai cảm nhận ba k·iếm ý siêu mạnh, tìm cách dung hợpchúng nó lại. Rất lạ là không hiểu sao Vu Nhai cực kỳ tự tin, hắn cảmgiác nhất định sẽ thành công. Không phải trái ngược khi nguy hiểm sẽ trở nên bình tĩnh lại, Vu Nhai thật sự có niềm tin.
Vu Nhai đều thấy lạ, niềm tin này đến từ đâu? Mặc kệ xuất xứ, vì tự tinnên Vu Nhai càng trầm lắng hơn, phân tích và phán đoán càng suôn sẻ.
Vu Nhai không biết hắn cảm ngộ nhiều k·iếm ý tuy cực kỳ nguy hiểm nhưngcho hắn tiến bộ rất lớn. Trong thời gian ngắn ngủi Vu Nhai vào đẳng cấptông sư về k·iếm, nhưng tiếc nuối rằng hắn vẫn mơ hồ hoàn toàn không biết mình tiến bộ. Trong tình huống hiện nay Vu Nhai không rảnh quan tâmnhiều.
Lạc Thiên k·iếm linh bị Vu Nhai điên cuồng hấp dẫn, quên hắn tiến bộ nhờ hấp thu nhiều k·iếm ý.
– Phải rồi, nghe nói Thái Cực là thứ có thể trung hòa nhiều thứ ngượcnhau. Đen và trắng, âm cùng dương hình thành một thể trong Thái Cực, vậy ba k·iếm ý siêu mạnh này tại sao không được? Thuộc tính của chúng nókhông hoàn toàn đối lập.
Vu Nhai không ngừng phân tích, suy đoán, bao nhiêu cách đều không được.Tình cờ Vu Nhai phát hiện trong những k·iếm ý rối loạn có thứ hắn quenthuộc mà thân thiết, hắn chợt nhớ khi cảm ngộ k·iếm ý có dung hợp vài thứ kiếp trước. Vu Nhai nghĩ đến kiếp trước là nhớ tới Thái Cực ngay.
TᖇᑌYỆᑎTTS.com
Người Thần Huyền đại lục gọi Thái Cực là Miên Hoa quyền.
Lạc Thiên k·iếm linh vận chuyển đầu óc cố nghĩ cách, nhưng không nghĩ rađược gì. K·iếm linh thần k·iếm bỗng phát hiện ý thức Vu Nhai chậm rãi bình tĩnh lại.
– Ủa? Tiểu t·ử này lại có thứ ta không hiểu được?
Khi nghĩ đến Thái Cực làm Vu Nhai bình tĩnh lại ngay, mọi thứ trở nên có thể.
– Khiến Thái Cực dung hợp vào ba k·iếm ý siêu mạnh, lấy Thái Cực làm trung tâm lại dung hợp . . .
Vu Nhai liên tục phân tích, quyết định thực hiện. Nhưng dung hợp ba k·iếm ý siêu mạnh vào Thái Cực không phải chuyện dễ. May mắn lúc trước VuNhai thỉnh thoảng dung hợp Thái Cực vào tuyệt kỹ của mình, không như lúc vừa xuyên qua chỉ hiểu sơ về Thái Cực.
Cứ thế bắt đầu trận chiến giằng co. Vu Nhai hiểu biết về k·iếm tìm ra lỗhổng trong Lạc Thiên k·iếm ý, Thôn Phệ k·iếm ý, Kinh Thiên k·iếm ý, nóiđúng hơn là thứ hắn có thể hoàn toàn nắm giữ, sau đó khiến Thái Cực từng chút một dung hợp vào.
Ba k·iếm ý siêu mạnh có ý cảnh riêng, Thái Cực dung hợp vào không thể chủ đạo chúng. Trước giờ Vu Nhai chưa từng suy nghĩ khiến Thái Cực chru đạo Lạc Thiên k·iếm ý, Thôn Phệ k·iếm ý, Kinh Thiên k·iếm ý. Khi Vu Nhai cảmgiác ba k·iếm ý đều dính ý Thái Cực liền dung hợp chúng lại, vẫn lấy Thái Cực làm trung tâm hoặc nên nói là ràng buộc, ma hợp từng chút một.
Vu Nhai càng lúc càng tràn trề tự tin, suy nghĩ đến ý điên cuồng, nhỏ giọng nói:
– Còn ý điên cuồng kia, nếu không thể giải quyết dù tạm thời áp chế cũng để lại tai hạo lớn lao.
Mắt Vu Nhai bỗng sáng rực lên:
– Đúng rồi, ta luôn nói biến điên cuồng thành của mình nhưng không biếtdùng như thế nào, giống như Thí Thần Ma Nhẫn mang theo ý cảnh cùng loại. Thái Cực có ý âm dương, tại sao không phân âm dương k·iếm đạo của ta?
Nghĩ đến đây Vu Nhai dần hưng phấn lên, đắp nặn khung cho k·iếm đạo củamình, chậm rãi thành hình, rồi thực hiện. Ba k·iếm ý siêu mạnh đang dunghợp, thêm vào ý điên cuồng. Ý điên cuồng phối hợp sát ý di chuyển mônglung. Không biết qua bao lâu, Lạc Thiên k·iếm ý, Thôn Phệ k·iếm ý, KinhThiên k·iếm ý hoàn thành dung hợp.
Cho đến lúc này Vu Nhai mới thẳng tay dung hợp ý điên cuồng, vẫn dùngcách Thái Cực. Luồng m·ông lung kia như âm dương ngư của Thái Cực, như ba k·iếm ý siêu mạnh bị dung hợp vào. Ý điên cuồng bị ấn vào mặt âm.
Keng keng keng!
Đây là hành động vĩ đại rất tốn thời gian, nhưng Vu Nhai dư dả nhất làthời gian. Thật lâu sau khi ý điên cuồng hoàn toàn bị dung hợp, trong ýthức của Vu Nhai vang tiếng kim loại. Nếu có ai trông thấy ý thức của Vu Nhai sẽ chứng kiến k·iếm ý cường đại lơ ửng trong không trung, mấy trămkiếm ý nhỏ lao lên dung hợp từng cái một.
Keng keng keng!
Lại một k·iếm ý b·ắn lên cao, không phải trong ý thức mà ngoài người Vu Nhai, như hắn biến thành k·iếm.
Trong mắt Lạc Thiên k·iếm linh thì người Vu Nhai bỗng phát ra k·iếm ý bắnlên cao, đó là k·iếm ý mạnh mẽ lấy Lạc Thiên k·iếm ý, Thôn Phệ k·iếm ý,Kinh Thiên k·iếm ý làm cơ sở, dung hợp mấy trăm k·iếm ý nhỏ, hoặc nên nóilà k·iếm đạo, k·iếm đạo thuộc về tiểu t·ử này, hắn thật sự thành công.
– Hắn đã làm như thế nào?
Đã qua bảy ngày, Lạc Thiên k·iếm linh không có tuổi thọ, bảy ngày đối với nó là siêu ngắn. Lạc Thiên k·iếm linh luôn nhìn Vu Nhai chằm chằm, từlúc hắn tự tin đến bình tĩnh, k·iếm ý bắt đầu dung hợp, thành công. LạcThiên k·iếm linh là một trong các k·iếm linh mạnh nhất Thần Huyền đại lụcnhưng không xem hiểu nổi.
Đúng là buồn cười, có nói ra cũng không ai tin. Ngay cả Độc Cô gia chủđều không nắm giữ được thần k·iếm vậy mà Lạc Thiên k·iếm linh không xemhiểu k·iếm đạo của một tiểu t·ử, từ mất mặt không đủ để hình dung.
k·iếm ý siêu cường đại bị Vu Nhai nhẹ nhàng thu về, hắn từ từ mở mắt ra, thở phào:
– Phù.
Mặt Vu Nhai bình tĩnh, người bao phủ ý cảnh kỳ diệu.
Lạc Thiên k·iếm linh vốn định hỏi Vu Nhai làm như thế nào, nhưng thốt ra khỏi môi lại là:
– Tiểu t·ử, sao k·iếm đạo của ngươi vẫn chưa thành thánh?
Lạc Thiên k·iếm linh không biết nên hỏi như thế nào, là sửa sang mọi thứ lại, hỏi sâu vào hay mé ngoài?