Chương 1252: Ai nói ta không có huyền k·iếm bản mệnh?

Vu Nhai nhíu mày nói:
– Ừm! Hình như còn thiếu cái gì.
Rất nhanh Vu Nhai cười ung dung, mặt mày không còn mờ mịt về k·iếm màbình thản tự tin, nói trắng ra đó là phong độ cao thủ mà người bìnhthường không có được.
Tiểu t·ử này tùy tay gọi một thanh k·iếm, nhẹ múa. Động tác của Vu Nhairất chậm, nếu người kiếp trước thấy sẽ biến ngay đây là Thái Cực kiếmtinh thuần nhất, không chứa chút huyền khí, tức là ‘bài tập thể dục’.Lạc Thiên k·iếm linh chóng mặt nhìn.
– Không đúng, trong k·iếm kỹ này ẩn chứa ý cảnh nào đó!
Lạc Thiên k·iếm linh không uổng là một trong các k·iếm linh mạnh nhất Thần Huyền đại lục, trong khoảnh khắc nó nhìn ra vấn đề, nhìn chăm chú vàoVu Nhai. Bây giờ k·iếm linh thần k·iếm không dám coi thường, tiểu t·ử nàyrất bí ẩn.
Không lâu sau Vu Nhai chậm rãi thu k·iếm về, khẽ thở ra:
– Phù.
Vu Nhai lại mở mắt, lần này không có phong độ cao thủ gì, tròng mắt bình thản. Lạc Thiên k·iếm linh kinh hoàng nhìn.
– Sao . . . Sao ngươi k·iếm đạo thành thánh rồi?
– A?
Vu Nhai ngẩn ngơ, kiểm tra bản thân, chớp chớp mắt.
Vu Nhai ngơ ngác nói:
– Ta cũng không biết, ta múa k·iếm pháp kia một lần rồi tự nhiên thành thánh.
Khóe môi Lạc Thiên k·iếm linh, không biết nên nói cái gì. Có ai k·iếm đạothành thánh không phải kinh thiên động địa? Làm gì có loại chính mìnhkiếm đạo thành thánh thế nào cũng không biết? Thật không tưởng tượngnổi. Lạc Thiên k·iếm linh hoàn toàn c·hết lặng, không muốn suy nghĩ nhiềuthêm.
Lạc Thiên k·iếm linh ủ rũ nói:
– Thôi tohio, không nghĩ nhiều nữa, ngươi hãy bộc phát ra k·iếm đạo thành thánh cho ta xem đi.
Keng!
Gió mây thay đổi, giây trước Vu Nhai còn bình tĩnh nước lặng giây sautrở nên cực kỳ sắc bén, người hóa thành k·iếm bộc phát ba k·iếm ý siêumạnh xen lẫn Thái Cực k·iếm ý dịu dàng. Trong nhu có cương, trong nhuchứa bá đạo.
– Đây là k·iếm đạo của ngươi? Không biết hai k·iếm ý khác là từ đâu đến?
Lạc Thiên k·iếm linh nhìn Vu Nhai chằm chằm, nó cảm giác trong k·iếm đạocó thứ thuộc về hắn nhưng tuyệt đối không phải chủ đạo, chỉ một phần lớn trong k·iếm đạo. Hai k·iếm ý siêu mạnh khác cũng không phải chủ đạo, chủđạo là thứ dịu dàng mà kỳ lạ kia. Lạc Thiên k·iếm linh không biết nên làm sao hỏi thứ dịu dàng đó là gì.
Bởi vì dùng Thái Cực k·iếm ý làm ràng buộc nên k·iếm đạo của Vu Nhai lấy ý cảnh Thái Cực làm trung tâm.
Vu Nhai nói:
– Là vô tình có được, hình như có một là nhất k·iếm kinh thiên của Cổ Duệ chi dân, ta từng thấy trong ký ức vua Đế Long tộc.
Vu Nhai lướt qua k·iếm ý của Thôn Thiên k·iếm, hắn không muốn giải thích nhiều.
– Quả nhiên là vậy.
Lạc Thiên k·iếm linh không hỏi nhiều, không để ý đến vua Đế Long tộc.
– Phải rồi, ý điên cuồng của ngươi đi đâu? Tại sao ta không cảm giác được chút gì?
Dù Vu Nhai với trái tim kiên cường chặn lại điên cuồng cũng không thể khiến nó biến mất hoàn toàn.
Vu Nhai mỉm cười hỏi:
– Ý điên cuồng? Là cái này?
K·iếm ý dịu dàng chứa sự bá đạo bỗng nhiên thay đổi, ý cảnh siêu cuồngbùng nổ. Vu Nhai như nhập ma, biến thành một đại ma đầu, vô số điêncuồng, sát ý đập vào mặt Lạc Thiên k·iếm linh. Nếu người nhát gan sẽ bịhù c·hết ngay.
– Cái gì? Cái . . . Này . . . Là . . .
Lạc Thiên k·iếm linh suy nghĩ rất nhiều khả năng nhưng không ngờ là thếnày, môi run run không thốt nên lời, không phải bị ý cảnh hù sợ mà làcâm nín. Vu Nhai có nghịch thiên cỡ nào thì k·iếm đạo thành thánh của hắn chỉ mới thành hình, không ảnh hưởng được Lạc Thiên k·iếm linh. Sao VuNhai làm được?
Lạc Thiên k·iếm linh mở miệng nói:
– Đạo hai mặt, đạo hắc ám ẩn giấu sau quang minh, có thể tùy ý thu phóng. Tiểu t·ử, phải công nhận ngươi là kỳ tài kinh thế.
– Kỳ tài kinh thế?
Vu Nhai ngẩn ngơ, không ngờ được Lạc Thiên k·iếm linh đánh giá cao nhưvậy. Cho tới nay Vu Nhai luôn bị Thôn Thiên k·iếm linh đả kích, giờ đượckhích lệ làm hắn không thói quen, và có chút lâng lâng.
– Đúng vậy! Kỳ tài kinh thế, ta phải khâm phục tiểu t·ử nhà ngươi. Đáng tiếc là ngươi không có huyền k·iếm bản mệnh.
Lạc Thiên k·iếm linh khẽ thở dài:
– Thu lại đi, những k·iếm ý điên cuồng ẩn giấu dù sao là tà đạo, dùngthời gian dài sẽ ảnh hưởng đến ngươi. Nhớ phải luôn luôn rèn luyện tâmchí, mãi khi nào ngươi vững vàng nắm giữ được k·iếm ý điên cuồng này mớithôi, khi ấy ngươi sẽ càng mạnh hơn nữa.
– Đa tạ Lạc Thiên tiền bối chỉ điểm.
Vu Nhai nhanh chóng thu k·iếm ý điên về, hắn trở nên hiền hòa. Vu Nhai mỉm cười tự tin và ung dung.
Vu Nhai nói:
– Nhưng Lạc Thiên tiền bối đã nói sai, ta có huyền k·iếm bản mệnh!
Lạc Thiên k·iếm linh nhìn thấu sách kim loại trong cơ thể Vu Nhai, hỏi:
– A? Ngươi có huyền k·iếm bản mệnh?
Vu Nhai mỉm cười nói:
– Đúng vậy! Những cái này đều là huyền k·iếm bản mệnh của ta, thu!
Vu Nhai chỉ hướng một trăm tám mươi chín huyền k·iếm thánh giai lơ lửngsau lưng, khẽ quát. Tiếng vù vù vang lên, Lạc Thiên k·iếm linh trợn mắthá hốc mồm nhìn một trăm tám mươi chín huyền k·iếm thánh giai xếp thànhhàng đ·âm vào người Vu Nhai, dung nhập vào trong.
Tình hình rất đồ sộ, trông như thể một trăm tám mươi chín huyền kiếmthánh giai muốn g·iết Vu Nhai, nhưng hắn không c·hết, chỉ hấp thu thanhkiếm.
Lạc Thiên k·iếm linh lại nghẹn họng:
– Cái . . . Này . . . Thì . . .
Lạc Thiên k·iếm linh đường đường là thần k·iếm nghịch thiên nhưng nhiều lần thất thố.
Trong phút chốc một trăm tám mươi chín huyền k·iếm thánh giai dung hượpvào cơ thể Vu Nhai. Bởi vì bây giờ hắn đã mạnh, hiểu biết về kiêu cànglà siêu phàm nhập thánh, một trăm tám mươi chín huyền k·iếm thánh giaivào cơ thể Vu Nhai nhưng không chút chật chội. Chúng nó biến thành từngcây k·iếm nhỏ bay vòng quanh Huyền Binh Điển, huyền khí rót vào trong tẩm bộ các thanh k·iếm, m·áu thịt liền nhau.
– Xin lỗi, ta cần tu luyện ngay.
Vu Nhai cảm giác trong k·iếm truyền ra năng lượng mạnh mẽ, hắn phải hấpthu ngay. Vu Nhai ngồi xếp bằng, vận chuyển Thần Huyền Khí Điển, HuyềnCực Đỉnh Quyết bắt đầu luyện hóa những năng lượng này.
Vẫn mạnh mẽ áp súc huyền khí, Vu Nhai không muốn đến thánh binh sư ngay lúc này.
May mắn lúc trước Vu Nhai cảm ngộ nhiều thứ, nếu không năng lượng sẽkhông chịu nổi đột phá. Bây giờ Vu Nhai có tự tin áp súc đỉnh thiên binh sư, chất lượng huyền khí tăng gấp mấy lần, siêu điên cuồng.
Lúc trước Vu Nhai dung hợp tinh huyết vua Đế Long tộc lại có Thôn ThiênHuyền Thân quyết, cơ thể hắn rất cường đại. Huyền khí chạy chồm bị VuNhai đẩy về. Không biết qua bao lâu, huyền khí tăng chất lượng gấp mấylần rốt cuộc hoàn thành, dường như còn dư sức. Vu Nhai rất vui mừng,không ngờ năng lượng một trăm tám mươi chín huyền k·iếm thánh giai dồidào như thế.
Vu Nhai ngẫm nghĩ mới biết không chỉ cảm ngộ địa diễn, mạnh mẽ cảm ngộ k·iếm đạo giúp hắn ngưng luyện nhiều huyền khí hơn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »