Chương 1289: K·iếm đạo tính áp đảo

Tuy V·ong Linh huynh từng bị nhiều người phản bội vì gã là V·ong Linh pháp sư, nhưng gã tin tưởng trên đời có người sẽ không phản bội. Không, trước đó V·ong Linh huynh đã sắp quên, là chuến lữ hành trong thời gian này khiến trái tim gã ấm lại. Nhờ nó mà V·ong Linh huynh không lưu lạc thành V·ong Linh pháp sư biến thái đánh mất chính mình, không phải V·ong Linh pháp sư nào cũng xấu xa, chỉ là thế gian cho rằng như thế, những V·ong Linh pháp sư biến thái đánh mất chính mình làm mọi người tưởng lầm.
V·ong Linh pháp sư đã trở thành danh từ tà ác, V·ong Linh huynh thói quen bị chửi rủa. V·ong Linh huynh biết cứ tiếp tục thế này gã sẽ toi đời, tuy nhiên gã đến công hội lữ giả đúng là có ý muốn tìm c·hết.
Trước đó V·ong Linh huynh không ngờ có người sẽ chấp nhận V·ong Linh pháp sư.
V·ong Linh huynh rất mệt mỏi, gã không biết Vu Nhai sau lưng gã có xứng làm chiến hữu không, gã chỉ biết vị trí bây giờ của mình nên làm như vậy. Có lẽ V·ong Linh pháp sư khác nhìn thấy sẽ cho rằng V·ong Linh huynh rất ngu.
Vậy thì sao? Đây mới là gã thật sự. V·ong Linh huynh nở nụ cười giải thoát trên khuôn mặt như quỷ lại thuần khiết hơn bất cứ ai.
Trước khi c·hết V·ong Linh huynh suy nghĩ rất nhiều, bỗng nghe thanh âm kiên quyết phát ra từ sau lưng.
– V·ong Linh huynh, tránh ra!
Đó là Vu Nhai, hắn dung hợp vụ thủy chi nguyên xong sớm, năm phút là số lượng đại khái.
vụ thủy chi nguyên kém hơn mộc chi nguyên tinh thuần nhất rất nhiều nên Vu Nhai không ấmt bao nhiêu thời gian.
V·ong Linh huynh bừng tỉnh, nếu Vu Nhai đã tỉnh thì gã không cãi cọ gì thêm, biến thành ảo ảnh tránh đi.
– Vạn K·iếm Quyết!
Khi V·ong Linh huynh né ra, gã ngước đầu lên thấy hàng trăm vạn thanh k·iếm bay qua đầu gã. Không, chỉ khoảng hơn một trăm thanh nhưng cảm giác như có một vạn cây k·iếm bay hướng đám người kia.
Keng keng keng!
Thiên tài không uổng là thiên tài, tiếng kim loại va nhau trong mấy chục người thay thế mọi thanh âm trên đời.
Thanh âm bỗng ngừng bặt, hàng trăm thanh k·iếm bay trở về quay quanh đỉnh đầu Vu Nhai giống như cảnh tượng lúc trước Độc Cô gia chủ sử dụng lực lượng k·iếm ảnh trận trợ trận hắn đối kháng M·ông thân vương, bây giờ là hình ảnh thu nhỏ.
Vu Nhai chậm rãi đi tới trước, hàng trăm thanh k·iếm vẫn lượn vòng.
Vu Nhai thản nhiên nói:
– Các ngươi đều có phần gây vết thương cho V·ong Linh huynh đúng không? Vốn ta không định so đo các ngươi cướp bóc, nhưng đã tổn thương người thì phải trả giá đắt. Yêu cầu của ta không nhiều, các ngươi tự tạo vết thương đi, giống như V·ong Linh huynh là được.
– A? Muốn ta ra tay hay các ngươi tự xử?
– Họ Vu! Ngươi cho rằng ngươi là ai? Hiện tại ngươi dung hợp hoàn thành vụ thủy chi nguyên, chúng ta cũng không làm gì được ngươi. Biết điều thì hãy bóp nát ngọc bài lữ hành rồi cụp đuôi trốn như chó đi, lại còn huyênh hoang tuyên bố bị thương với chẳng thương? Muốn c·hết!
Người nói câu này không phải Tạp Lâm Ti mà là nam sinh từng cười nhạo Vu Nhai:
– Các vị, công hội lữ giả nói không thể g·iết người nhưng không nói là không được đánh người. Chúng ta không cướp được vụ thủy chi nguyên vậy hãy đánh hắn trút giận . . .
Vu Nhai ngắt lời nam sinh:
– Xem ra cần ta ra tay.
Vu Nhai lười nghe lải nhải, hắn vừa dứt lời hàng trăm thanh k·iếm di chuyển. K·iếm ý cường đại phóng lên cao, không kèm theo sát ý, đây đơn thuần là k·iếm ý.
Hàng trăm thanh k·iếm nối liền một mảnh như ghép thành một bay ra ngoài.
Keng!
– A!
Lần này tiếng kim loại va nhau không nhiều, chỉ một tiếng keng, sau đó là tiếng hét. Con ngươi V·ong Linh huynh phản chiếu trăm thanh k·iếm gắn thành một nặng nề bay ra, mấy chục người thụt lùi cực kỳ chật vật. K·iếm to bỗng tách ra thành trăm thanh k·iếm.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Tiếng xé gió như cắt nát không gian.
Những người có mặt chỉ còn thấy bóng k·iếm trong thế giới.
– A, họ Vu, ngươi . . .
Tiếng hét lại vang lên, mỗi người đều trúng một nhát k·iếm, không phải nhát k·iếm trí mạng nhưng m·áu phun ra, bị thương không nhẹ. Mỗi người bị k·iếm đóng đinh dưới đất không nhúc nhích.
Bọn họ kinh hoàng nhìn Vu Nhai, một chọi mấy chục? Hơn nữa hắn thắng?
Vu Nhai chậm rãi đi tới, trêu chọc hỏi ngược:
– Các ngươi mới có mấy chục người, k·iếm của ta hơi nhiều. Những thanh k·iếm còn lại nên làm sao đây? Nếu không dùng thì uổng.
Không đợi mọi người trả lời Vu Nhai đã tự đáp, ánh mắt liếc hướng nữ nhân tên Tạp Lâm Ti.
– Mới rồi nàng nói ngộ sát không thành vấn đề đúng không? Vậy để ta ngộ sát nàng một lần, số k·iếm còn lại đều dành cho nàng.
– Đừng, Vu Nhai đại ca, người là đại nhân rộng lượng xin hãy tha cho ta đi.
Tạp Lâm Ti mới biết lúc trước nàng ngu ngốc cỡ nào, mới biết thực lực của người ta không cùng đẳng cấp với bọn họ, mới rồi k·iếm đạo thánh giai hoàn toàn áp đảo.
– Ừm! Được rồi.
Vu Nhai nghe Tạp Lâm Ti van xin liền sửa miệng.
– Dù sao ta là người tuân theo phép tắc, chỉ cho nàng một nửa số k·iếm để nàng sống. G·iết người rất có thể sẽ bị xóa tư cách.
Tạp Lâm Ti vốn vui mừng định dụ dỗ nam nhân mà công chúa Nguyệt Lâm Sa thích, nhưng nghe Vu Nhai nói làm nàng choáng váng sau đó hiểu ra. Lạnh lẽo tràn ngập người Tạp Lâm Ti, nàng hét chói tai.
– Một nửa? Không c·hết? Đừng . . .
Tiếng hét biến thành tiếng rú, từng thanh k·iếm đ·âm thủng người Tạp Lâm Ti, cơ thể nàng cắm mấy chục thanh k·iếm nhưng không đ·âm vào chỗ hiểm.
– Họ Vu, ngươi . . .!
Vu Nhai lạnh lùng nói:
– Không ngờ nàng còn nói chuyện được, muốn tiếp tục uy hiếp ta sao? Còn nói thêm một câu là ta tặng cho một thanh k·iếm, đ·âm vào chỗ mọi người đều biết kia. Đừng hiểu lầm, thật sự là k·iếm sắt!
Nữ nhân có mặt đều lạnh run, bản năng che chỗ kín.
Tạp Lâm Ti cũng lạnh run, không dám nói linh tinh nữa.
Vu Nhai nói:
– Bây giờ ta rút k·iếm ra e rằng nàng sẽ c·hết ngay. Vậy đi, nàng lấy ngọc bài lữ hành ra, bóp nát trở về chỗ lão nhân kia. Nếu may mắn lão nhân sẽ cứu mạng nàng, nếu xui thì c·hết tại nhà gỗ, không liên quan đến ta.
– Ngươi . . .!
Vu Nhai không muốn nghe Tạp Lâm Ti nói nhảm, ngắt ngang:
– Muốn ta tặng thêm một thanh k·iếm hay bóp nát ngọc bài? Tự chọn đi.
Cuối cùng Tạp Lâm Ti cắn răng bóp nát ngọc bài, nàng thật sự không muốn chỗ đó bị k·iếm sắt đ·âm xuyên. Tạp Lâm Ti biến mất tại chỗ, không rõ sống c·hết.
Vu Nhai đưa mắt nhìn nam sinh lúc trước trào phúng mình:
– Còn một nửa cho ngươi.
– Các vị, hắn chỉ có một mình. Dù chúng ta bị thương nhưng chắc chắn hắn không đấu lại chúng ta, hãy cùng . . .
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Nam sinh chưa nói xong thì đã bị đ·âm như Tạp Lâm Ti.
Vu Nhai lạnh lùng nói với nam sinh người cắm đầy k·iếm:
– Nếu các ngươi là đội được huấn luyện nghiêm chỉnh thì đúng là ta sẽ đi đường vòng, nhưng các ngươi năm bè bảy máng, ta không để vào mắt.
– Mấy chục người thì sao? K·iếm thương trên người các ngươi đã có từ lâu? Là người khác đ·âm các ngươi sao?
Vu Nhai nói mấy câu đó cho người phía sau nghe, hắn không muốn gây lớn chuyện ra, bị đuổi khỏi cuộc thi sẽ rất buồn bực.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »