Chương 1464: K·iếm trận (hạ)

Mọi người nhờ đó biết Vu Nhai còn sống, là dào dạt sức sống. Tại sao Vu Nhai có sức sống như vậy? Hình như Hắc Nguyệt đại quản sự là siêu cường giả trong chuẩn thần giai?
Hy vọng, hy vọng tràn ngập trong lòng mọi người.
– Hay là Vu Nhai có cơ hội thắng?
Dù thế nào thì tất cả đều có chung ý nghĩ này. Không, bây giờ đám người không rảnh nghĩ lung tung, lòng thầm cầu nguyện. Lúc trước Hắc Nguyệt đại quản sự nói một mình lão chấp hết bách tộc, lão là thần, lão có thể xoay chuyển hết thảy. Nếu Vu Nhai lật ngược lại tình thế tức là hắn cũng là thần, thần còn hơn Hắc Nguyệt đại quản sự.
– Ha ha ha ha ha ha! Đây là công kích sức mạnh hắc chú của ngươi sao? Hình như cự long thánh đạo có thể bài trừ nhiều thứ kỳ dị. Phá cho ta, cự long thánh đạo! Phải cảm ơn thần long mộc hệ của các ngươi, tên là Tư gì đó . . .
– Ha ha ha ha ha ha! Không biết thời gian và không gian dung hợp sẽ ra sao?
– Lão già Hắc Nguyệt kia, ngươi có bí văn ta cũng có phù văn, là trực tiếp vận chuyển thủ ấn phù văn. Lúc ngươi ở Hắc Ám sâm lâm Bắc Đẩu đã nếm thử Phong tự quyết đúng không? Hình như không phong ngươi được.
– Ngươi trốn đi đâu? Nếu ngươi trốn thì ta sẽ dùng Quan tự quyết nhìn rõ ràng rồi phong ngươi, hoặc dùng hắc ám, sát ý để á·m s·át ngươi!
Không biết qua bao lâu trên bầu trời chỉ còn lại thanh âm kiêu ngạo của Vu Nhai, Hắc Nguyệt đại quản sự không lên triếng nữa. Vu Nhai chiếm ưu thế.
Hắc Nguyệt đại quản sự bỗng rú lên:
– A!
Hình như Hắc Nguyệt đại quản sự rất đau, nhưng rồi lão cười âm hiểm:
– Tiểu t·ử, ngươi c·hết chắc, c·hết chắc. Ta chạm vào m·áu của mình, ta sử dụng m·áu mình phát ra t·ử chú, ngươi tiêu đời!
– T·ử chú? Ha ha ha ha ha ha! Vậy dùng sự sống để giải chú! Ngươi đừng quên đây là đâu, Tinh Linh sâm lâm!
Khi mọi người ớn lạnh thì Vu Nhai vẫn cười to, rồi vô số sự sống từ Tinh Linh sâm lâm dâng lên một điểm trên bầu trời.
Vu Nhai mở miệng nói:
– Có vẻ t·ử chú của ngươi chưa đủ mạnh.
– A a a, tiểu t·ử! Đồ khốn, ngươi…!
Giọng Vu Nhai lại vang lên:
– Ngươi bớt chửi người, giữ sức đi. Ta đã ở đằng sau ngươi, g·iết!
Một sao băng đen rạch mây đen và lực lượng hỗn loạn còn sót lại lao ra mấy trăm thước mới ngừng. Hắc Nguyệt đại quản sự thật sự rơi vào thế yếu, bị Vu Nhai c·hém bay.
Hắc Nguyệt đại quản sự rú lên:
– A…! Ngươi là đồ đáng c·hết! Ngươi không g·iết ta được, và ngươi đã bị thương nặng! Tuy t·ử chú không g·iết c·hết ngươi nhưng khiến ngươi trọng thương, hiện tại ngươi không thể g·iết hoặc trói buộc ta thì ngươi thua. Ta nhất định sẽ nghiền xương ngươi thành tro, băm vằm thành nhiều mảnh!
Vu Nhai ung dung nói:
– Trói ngươi? Chẳng phải ngươi đã bị ta trói sao? Ngươi đừng quên chỗ đang đứng là địa bàn của ta, ngươi không nhận ra xung quanh có cái gì sao? A, có lẽ vì ngươi già quá, mắt bị mờ. Để ta cho ngươi nhìn rõ hơn, gió lên!
Tuy thanh âm hơi suy yếu nhưng ẩn chứa tự tin dạt dào.
Vu Nhai dứt lời, gió mạnh nhưng không có sức sát thương nổi lên.
Vu Nhai có thể điều động chút ít nguyên tố phong kiểu như quạt hoặc dòng khí gì đó để hắn tạm thời bay nhanh hơn. Gió thổi tan các lực lượng còn sót lại xung quanh.
Bầu trời dần trở về màu xanh biếc, ánh nắng chiếu rọi làm khu rừng hoang tàn bừng sáng, chiếu sáng hai người trên bầu trời.
Đám người bên dưới thấy tình huống rõ ràng hơn.
Lúc này hai người cực kỳ chật vật. Áo đen của Hắc Nguyệt đại quản sự rách rưới, mặt già nua nhăn nheo vì màu da trắng bệch làm vết nhăn càng hằn sâu. Tóc đen rối xù như bị cắt vụn, gió thổi làm sợi tóc mềm bay lất phất. Khóe môi Hắc Nguyệt đại quản sự treo giọt m·áu, rõ ràng Vu Nhai làm lão bị thương và khá nặng.
Hắc Nguyệt đại quản sự hiện đang đứng ở chỗ cũ của Vu Nhai, hắn thì đứng tại chỗ của lão tức là nơi vừa nãy tràn đầy năng lượng màu đen.
Vu Nhai đối diện Hắc Nguyệt đại quản sự, chật vật đến không bút mực nào tả xiết, quá thảm, cực kỳ thảm. Chiến giáp trên người Vu Nhai bị ăn mòn chỉ còn mấy mảnh, mấy chục vết m·áu giăng ngang nhau, có xương lòi ra. Vài vết thương sâu thấy rõ nội tạng bên trong, m·áu tuôn ra.
Vu Nhai không chỉ phun m·áu, khói đen từ bên trong toát ra, sức mạnh hắc chú tàn phá cơ thể hắn. Mặt Vu Nhai không thành hình nhưng đôi mắt thì sáng ngời, rực sáng.
Tuy trông Vu Nhai thê thảm hơn Vu Nhai nhiều nhưng hắn là người thắng.
Thuật định hắc chú không trói buộc Vu Nhai được, nó không phải vạn năng. Lúc trước thuật định hắc chú thành ôcng là do mọi người chưa kịp chuẩn bị.
Sau khi quan sát đám người chợt nhớ lời Vu Nhai vừa nói, xung quanh Hắc Nguyệt đại quản sự có cái gì?
Hắc Nguyệt đại quản sự lạnh nhạt nói ra đáp án:
– K·iếm trận!
K·iếm trận, từ khi nào xung quanh Hắc Nguyệt đại quản sự hiện ra hai trăm thanh k·iếm. Mỗi thanh huyền k·iếm là đỉnh thánh giai, trong đó có tám thanh k·iếm đến thần giai. Hai trăm thanh k·iếm lơ lửng quanh Hắc Nguyệt đại quản sự hình thành thế vây công.
K·iếm trận sinh ra d·ao động càng ngày càng mạnh mẽ.
Đám người thần giai lòng lạnh lẽo. Chín thanh thần k·iếm cộng thêm hơn một trăm chín mươi k·iếm đỉnh thánh giai tổ thành k·iếm trận, nếu họ rơi vào trong đó sẽ ra sao? Có sống được không? Có ngăn chặn được? Cha nó, tiểu t·ử Vu Nhai lấy đâu ra nhiều thanh k·iếm như vậy?
Chín thanh thần k·iếm, cái tên này chuyên bán sỉ thần k·iếm sao?
Vu Nhai làm cách nào khống chế nhiều thanh k·iếm như thế? Bình thường thì k·iếm trận cần có vô số k·iếm huyền binh giả chia nhau điều khiển, nhưng bên cạnh hai trăm thanh k·iếm làm gì có huyền binh giả? Bọn họ thấy bầu trời rõ mồn một.
Vu Nhai nhe răng nói:
– Đúng vậy! Đây là k·iếm trận dành cho ngươi. Sao? Cái này chắc đã đủ g·iết ngươi?
Vu Nhai mới nói xong đã hộc m·áu, vừa nói vừa nuốt đan dược trị thương liên tục. Tuy nhiên t·ử chú của Hắc Nguyệt đại quản sự tàn phá cơ thể Vu Nhai, thuốc trị thương không phát huy bao nhiêu tác dụng. Vu Nhai không để bụng, không c·hết là được.
Chín thanh thần k·iếm là Cổ Đế Long k·iếm, k·iếm của Độc Cô Diệt Ninh, bảy thanh k·iếm thần binh sư trong thế giới lữ giả, một trăm tám mươi chín thanh k·iếm lấy từ chỗ Lạc Thiên k·iếm lnh, rồi Phong Doanh, U Hoang k·iếm. Vu Nhai đã tiến bộ nên Phong Doanh, U Hoang k·iếm linh cũng đến đỉnh thánh giai, dù là k·iếm thể hay k·iếm linh.
Tức là k·iếm của Vu Nhai cái nào cũng là đỉnh thánh giai.
– Sao ngươi làm được?
Giọng Hắc Nguyệt đại quản sự vẫn lạnh lẽo nhưng chất chứa nỗi sợ. Dù lấy thân làm hoàng, các khí là binh, hay bây giờ dùng các k·iếm làm binh cũng không được như vậy.
Vu Nhai định phát động k·iếm trận, nói:
– Nếu ngươi có thể bắt ta đi nghiên cứu có lẽ sẽ biết đáp án, còn bây giờ . . .
Không thể để Hắc Nguyệt đại quản sự sống, quá nguy hiểm. Lão già này rất kỳ dị, không chừng chút nữa có cách gì ứng đối. Nhưng khi Vu Nhai định vận chuyển k·iếm trận thì bị ngắt ngang.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »