Chương 1736: Khẩu quyết tâm pháp
Có lẽ điều này không phù hợp hắn với cái hắn gọi là thái cực ý, nhưng hắn gặp phải người khác có thể trốn, chỉ là Độc Cô Chiến Phong lại không được;
Dẫn động sao? Nhưng Độc Cô Chiến Phong cũng nắm giữ K·iếm tâm dẫn động. Điều này căn bản không có tác dụng lắm;
Cuối cùng là Lạc Thiên K·iếm Linh. Có trời mới biết hắn có thể đi ra haykhông. Cho dù hắn sẽ ra, mặc dù sử dụng phù văn Huyền Binh Điển câu dẫnhắn đi ra, nhưng làm vậy có khác gì với trốn ở trong Huyền Binh Điển?
Hắn chính là không muốn cúi đầu ở trước mặt Độc Cô Chiến Phong. Đây là chấp niệm của Vu Nhai hắn.
Mặc dù bị bắt, hắn cũng tuyệt đối không quỳ xuống, c·hết cũng khôngquỳ… Vu Nhai cứ cắn răng như vậy, nhìn chằm chằm vào Độc Cô ChiếnPhong càng lúc càng gần. Trong đầu đã không có bất kỳ ý tưởng gì nữa.Nếu có chỉ là cố gắng kiên trì.
Ầm…
Đúng vào lúc này, một sát ý ngập trời từ trong cơ thể hắn phát ra ngoài. Không ngờ trong nháy mắt này, sát ý của hắn tựu thành Thần Vương cảnh.Trong chớp nhoáng này, chân của hắn không tiếp tục run rẩy nữa. Hắn biết hắn có thể kiên trì không quỳ xuống.
Đúng vậy, chỉ là kiên trì không quỳ xuống mà thôi.
Sát ý thành Thần Vương cũng vô ích. Sát ý của Độc Cô Chiến Phong giốngnhư là Thần Vương, thậm chí còn cường đại hơn hắn, có thể đè c·hết hắn.
– A, sát ý thành Thần Vương. Xem ra sử dụng khí thế khiến cho ngươi quỳxuống là chuyện không có khả năng. Chỉ có điều cũng không sao. Chỉ cầnbắt được ngươi, lại buộc ngươi quỳ xuống cũng giống nhau thôi. Sát ý mới vào Thần Vương rất yếu.
Độc Cô Chiến Phong cũng có chút kinh ngạc. Chợt hắn biến sát ý của mìnhthành cấp Thần Vương, đè ép tiếp sát ý của Vu Nhai. K·iếm ý vẫn tiếp tụclà Thần Vương. Thân thể Vu Nhai vẫn không thể nhúc nhích…
Thật may, hiện tại Vu Nhai cuối cùng đã có thể tự hỏi. Không còn là bị động nữa, vậy phải làm như thế nào?
Lục Thiên Sát Trận vẫn quá yếu. Ném ra khẳng định sẽ bị Độc Cô ChiếnPhong tránh được. Phù văn trận mạnh mẽ thì mạnh thật. Dù sao đã đạt đến76 góc. Nhưng phù văn trận cần vật trung gian và huyền khí chống đỡ.Trước đó Vu Nhai chế tạo một chút, nhưng vẫn không đủ mạnh mẽ. Dù saongay cả k·iếm trận cũng bị phá. Chỉ có điều chắc hẳn sẽ bảo vệ mình mộtthời gian. Nhưng qua khoảng thời gian đó thì sao?
Hắc, sợ rằng có người nói có thể dùng thần đạo thời gian tiếp tục kéo dài. Nhưng Độc Cô Chiến Phong cũng sẽ thần đạo thời gian.
– Ai, Vu Nhai, đọc theo ta.
Trong lúc suy nghĩ của Vu Nhai đang điên cuồng xoay chuyển, ngay thờiđiểm Vu Nhai chuẩn bị sử dụng phù văn trận kéo dài thời gian trước, chợt một giọng nói yếu ớt chợt xuất hiện ở trong đầu hắn. Đó là giọng nóiThôn Thiên K·iếm Linh. Cũng không chờ Vu Nhai kịp phản ứng lại nghe nàngnói:
– Lời nhẹ như mưa, nhiều dòng cùng chảy. Trăm dòng hội tụ ngoài ý, nghìn dòng hội tụ ngoài thần, khí tức cuồn cuộn vô tận không ngừng giống nhưdây cung, chuyển âm dương, ý âm, thần dương, âm dương hóa k·iếm…
Vu Nhai trợn trừng mắt. Những thứ Thôn Thiên K·iếm Linh đọc, con mẹ nóthật đúng là tối nghĩa. Nhưng hắn cũng không biết vì sao. Chính là gợi ý cho hắn đi. K·iếm ý của hắn vốn là thái cực không ngờ lại bắt đầu lớnmạnh. Cùng lúc đó, cuối cùng hắn đã chạm được vào cái gì đó…
– Đó là khí tức Thần Vương sao?
Trong lòng Vu Nhai đang lặng lẽ nói.
Tuy rằng Thôn Thiên K·iếm Linh còn chưa đọc xong, nhưng hắn đã chạm đếnđược tầng kia. Nếu đã chạm đến được, vậy cứ liền trực tiếp đ·âm vào nó.Ánh mắt Vu Nhai biến thành kiên quyết. Ở trong suy nghĩ của hắn dườngnhư đang cầm k·iếm lên, sau đó hung hăng thọc qua.
– Oong…
Thôn Thiên K·iếm vốn bị ép gần như cầm không nổi, chợt run rẩy, phát ratiếng chấn động mãnh liệt, sau đó dường như với thế không thể đỡ nổi,một k·iếm ý lại từ bên trong thân Thôn Thiên K·iếm bạo phát, không ngừngtăng vọt, trực tiếp đè ép về phía Độc Cô Chiến Phong đang đứng.
Lúc này, Độc Cô Chiến Phong gần trong gang tấc…
– Cái gì?
Trong lòng các trưởng lão vốn đang ai thán, đột nhiên mở to hai mắtnhìn, gần như không thể tin được. Sát ý thành Thần Vương cũng thì thôi,thế nào mà ngay cả k·iếm đạo vào thời khắc này cũng thành tựu Thần Vương. Đây là thiên phú gì vậy? Thật khiến người ta muốn suy sụp. Mặc dù chỉkém một bước qua cửa, nhưng ngươi phải biết rằng, có vài người để đi một bước này cần mười năm thậm chí trăm năm, thậm chí là cả đời cũng chưachắc qua được.
Không chỉ có như vậy.
Điều khiến cho người suy sụp hơn chính là, trong nháy mắt khi k·iếm đạoVu Nhai thành tựu Thần Vương, hình như không phải là sát ý yếu ớt, màtrực tiếp phát ra có thể ngăn cản của ý cảnh của Độc Cô Chiến Phong. Nói cách khác, k·iếm đạo chi tâm của hắn quả nhiên cường đại hơn so với ĐộcCô Chiến Phong. Sát ý chi đạo Thần Vương không đổi được, cũng không cónghĩa là k·iếm đạo cấp Thần Vương không đổi được. Bởi vì k·iếm đạo của VuNhai đã đạt cực hạn.
– K·iếm đạo cấp Thần Vương? A ha ha ha ha…
Trong lúc bất chợt Độc Cô Chiến Phong cười to, băng lạnh trên mặt hắnkhông ngờ tan ra. Chỉ là hắn cười lại không biết đại biểu cho cái gì. Có thể trong lòng hắn thật sự có một chút hưng phấn như vậy. Mặc dù khônghưng phấn vì Vu Nhai, cũng phải hưng phấn vì huyết mạch trực hệ của hắn. Lại nghe hắn nói:
– K·iếm đạo cấp Thần Vương, còn là mới vừa đột phá đã có thể ngăn cảnkiếm đạo cấp Thần Vương của ta. Tất tốt, vô cùng tốt. Ta đã từng nói chỉ cần ngươi đạt được cảnh giới như ta, ta có thể xin lỗi ngươi…
Nghe Độc Cô Chiến Phong cười, tất cả mọi người đều sửng sốt. Hình như đây là lần đầu tiên bọn họ thấy Chiến Phong cười?
– Hiện tại, chỉ cần ngươi đổi thành họ Độc Cô, xin thề vĩnh viễn làngười Độc Cô gia, Độc Cô Chiến Phong ta sẽ lập tức xin lỗi vì sơ suấtnăm đó.
Sắc mặt Độc Cô Chiến Phong bỗng nhiên lại lạnh như băng, sau đó nặng nề nói. Đồng thời hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai.
– Ta không cần lời xin lỗi của ngươi. Ta không muốn lặp lại lời ta đãnói trước đây. Ngươi cũng không có khả năng quỳ gối trước mặt mẫu thânta cầu xin mẫu thân tha thứ. Vẫn chiến đấu đi!
Vu Nhai quát lớn. K·iếm ý cấp Thần Vương phóng lên trời cao. Hai áp lựckiếm đạo càng khủng khiếp hơn so với thời điểm cấp Thần Tướng trước đó.Những người ở cách xa, chỉ có thể cảm ứng được k·iếm ý, lúc này cũng cókích động muốn chạy ra xa hơn. Bọn họ thật sự không chịu nổi.
– Ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta.
Độc Cô Chiến Phong lạnh lùng nói.
– Sau khi đánh nhau mới biết được.
Vu Nhai lại cầm k·iếm lên. Cảm giác có thể cử động thật tốt. Mà ở trongnháy mắt này, hắn lại dường như quên mất nỗi thù hận đối với Độc CôChiến Phong, tiếp tục đọc theo Thôn Thiên K·iếm Linh. Hắn muốn chuyên tâm đọc theo sát niệm. Nếu không ngôn ngữ này quá khó khăn hiểu.
Đúng vậy. Tại sau hắn có cảm giác giống như khẩu quyết tâm pháp trong ti vi kiếp trước vậy? Thôn Thiên K·iếm Linh làm thế nào hiểu được?
Trong đầu hắn chỉ thoáng xuất hiện suy nghĩ này, sau đó liền biến mất.