Chương 366: Cứng rắn xông qua cửa ải

– Vì sao không dám? Các ngươi ở k·iếm hoàn thứ tám tác oai tác quái đã lâu như vậy, sợ rằng đã quên mất Độc Cô gia còn có nhuệ khí đi?
Vu Nhai cười hắc hắc nói. Độc Cô gia rất nhiều quy tắc đều có thể lợi dụng. Chính là sảng khoái, g·iết không cần nương tay. K·iếm quang chớp động. Trong bóng tối thỉnh thoảng lại truyền tới một tiếng hét thảm. Sau đó là tiếng gầm thét cuồng bạo giận dữ. Nhưng cũng chỉ gầm lên giận dữ mà thôi.
– Keng…
K·iếm, bởi vì huyền khí của bọn họ bị phế bỏ, rơi xuống, phát ra âm thanh thanh thúy. Âm thanh bởi vì cuộc chiến đấu kết thúc, lại có vẻ rõ ràng một cách lạ thường. Trong lúc vô tình, trước mặt Vu Nhai đã không còn có người nào đứng nữa.
– Tê…
Những người hàng xóm âm thầm quan sát Vu Nhai trước đó đều hít một hơi khí lạnh.
Thật đáng sợ. Chỉ có điều hắn không sợ chuyện sẽ gây ầm ĩ lớn sao? Hắn vẫn đang mang tội. Cho dù là Chu thẩm cũng không nhịn được cảm thấy lo lắng. Trước mắt số người ngã xuống trước đây đều luôn tác oai tác quái. Làm bọn họ như vậy, trong lúc nhất thời có chút khó tiếp nhận nổi. A, bọn họ khó tiếp nhận mấy cũng sẽ không khó tiếp nhận như Độc Cô Vận Nhi đang âm thầm nấp ở trong bóng tối.
Hiện tại nàng đã có thể khẳng định, những lời Vu Nhai nói trước đó đều là sự thật. Ngay cả sự xem thường đối với nàng cũng là sự thật. Hiện tại Độc Cô Vận Nhi mới biết, thì ra trước đó nàng ở trước mặt Vu Nhai tỏ ra mình cao cao tại thượng như vậy, thật sự buồn cười tới mức nào.
Hoàng Binh Sư, Độc Cô Nhai trước đó nàng luôn miệng gọi là phế nhân, lại là một Hoàng Binh Sư vô cùng cường đại.
– Tiểu t·ử, ngươi nhất định phải c·hết. Ngươi lại dám phế bỏ huyền khí của chúng ta. Ngươi, ngươi nhất định phải c·hết.
– Phế bỏ chính là do bản thân các ngươi. Nếu không để các ngươi lại tiếp tục khi dễ bằng hữu của ta sao?
Vu Nhai thản nhiên nói, vô cùng cường thế.
– Tiểu t·ử, ngươi, ngươi sẽ không sợ chuyện sẽ gây ra ầm ĩ lớn sao?
– Làm lớn chuyện, các ngươi cũng quá đề cao chính mình đi. Phế các ngươi chính là làm lớn chuyện sao? Ha ha, các ngươi thật ra đã nhắc nhở ta, phải gây ra ầm ĩ lớn hơn nữa.
Vu Nhai lạnh lùng cười nói. Đột nhiên hắn nhìn về phía Độc Cô Chư, hỏi:
– Đúng rồi Tiểu Trư, đi thông tới k·iếm hoàn thứ bảy là đường nào? Ai, đã hơn bốn năm trôi qua, ta cái gì cũng quên mất rồi.
Đường tới k·iếm hoàn thứ bảy, hắn muốn làm gì?
Trong lòng mọi người đều xuất hiện một nghi vấn. Sau đó trong nháy mắt bọn họ đã có được đáp án. Ở Độc Cô gia, muốn vào k·iếm hoàn đẳng cấp cao hơn rất đơn giản. Có hai loại phương pháp. Một loại chính là làm ra đủ cống hiến đối với Độc Cô gia. Loại thứ hai, chính là mạnh mẽ xông vào…
Màu sắc k·iếm bào cũng không có nghĩa là có thể tiến vào k·iếm hoàn đẳng cấp cao hơn để tiếp tục sinh tồn. Màu sắc k·iếm bào chỉ đại biểu bọn họ có tư cách tiến vào bên trong học tập mà thôi. Chuyện tiến vào cùng định cư lại có sự khác biệt.
Giống như Vu Nhai kiếp trước, tùy tiện có chút tiền là có thể đến du ngoạn ở quốc gia phát đạt. Nhưng muốn định cư ở đó lại là chuyện muôn vàn khó khăn. Lại giống như Độc Cô Minh, hắn tuy rằng đã lấy được hoàng bào, nhưng hắn vẫn chỉ có thể ở trong k·iếm hoàn thứ tám. Thỉnh thoảng hắn đến k·iếm hoàn thứ bảy học tập và tán gái, cũng phải thuê phòng các loại.
Nói cách khác, màu k·iếm bào chỉ cần thông qua sát hạch có thể thăng cấp. Muốn vào ở k·iếm hoàn đẳng cấp cao, lại cần phải đưa ra đủ cống hiến đối với Độc Cô gia, cũng chính là các loại nhiệm vụ. Đồng thời cũng có thể cái gì cũng không làm, sử dụng thực lực cứng rắn xông vào.
Điều Vu Nhai cần phải làm là mạnh mẽ xông vào. Hơn nữa, chỉ cần xông qua, k·iếm bào cũng sẽ theo đó mà tự động thăng cấp.
Chỉ cần xông qua cửa ải của k·iếm hoàn thứ bảy, liền trực tiếp thăng cấp thành hoàng bào. Lấy phương thức này, đồng thời cũng nói, các loại áo bài màu xám, hồng, cam chỉ có thể ở trong k·iếm hoàn thứ tám. Thậm chí muốn đi vào k·iếm hoàn thứ bảy cũng rất phiền phức!
Độc Cô Chư vẫn không phản ứng kịp, chỉ ngơ ngác gật đầu, chỉ cho Vu Nhai đường đi chính xác.
Vu Nhai mỉm cười, sau đó trực tiếp xoay người, sải bước đi về phía k·iếm hoàn thứ bảy. Về phần những người đang nằm trên mặt đất, bọn họ đã bị phế bỏ huyền bình, không thể tạo thành uy hiếp nào nữa. Cho dù là đối với Độc Cô Chư cũng không tạo thành uy hiếp được.
– Xôn xao…
Ngay thời điểm Vu Nhai dần dần biến mất ở dưới ánh trăng, đột nhiên truyền đến những tiếng bàn tán xôn xao. Một đám đông người không biết từ nơi nào xông ra, sau đó điên cuồng đuổi về phía k·iếm hoàn thứ bảy.
Mạnh mẽ xông qua. Loại trò hay như vậy, bọn họ sao có thể bỏ qua được?
– A, các ngươi lại dám giẫm lên ta. Các ngươi c·hết chắc rồi.
– A… Chân của ta!
– Các ngươi quên chúng ta là thân phận gì sao, đáng c·hết!
Những tiếng kêu thảm thiết vang lên ở giữa ngã tư đường. Mấy vị nam t·ử trung niên kia bị Vu Nhai đánh tan huyền khí thiếu chút nữa thì bị loạn chân đạp c·hết. Nhưng lúc này ai thèm để ý tới những phế nhân như bọn họ chứ? Thậm chí có người trực tiếp đi tới, đạp một cước:
– Mẹ nó, ta giẫm lên ngươi đấy!
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, trên đường chợt trở nên vắng vẻ.
Hai mẹ con Độc Cô Chư cùng Chu thẩm hai mặt nhìn nhau. Mọi người đã đuổi theo qua đó từ lâu. Khi đi ngang qua mấy người của đội duy trì trật tự, Độc Cô Chư còn không quên lại đạp thêm một cước.
Mẹ nó, lão Trư tac chưa bao giờ cảm thấy hãnh diện như lúc này. Đương nhiên, thời điểm hắn giẫm lên, mấy vị này đã không còn phản ứng gì nữa. Cũng không biết bọn họ còn sống hay đã c·hết.
Nếu không, Độc Cô Chư có gan giẫm lên hay không cũng không biết được. Thật là một gia hỏa đáng buồn.
Độc Cô Vận Nhi cũng ngơ ngác đi ra, nhìn cảnh tượng trên đường, sắc mặt biến đổi không ngừng. Nàng cũng rất nhanh liền theo sau.
Vu Nhai đã đứng ở trước cửa ải giữa k·iếm hoàn thứ tám cùng k·iếm hoàn thứ bảy. Đúng vậy, trước mắt chính là một tòa hùng quan rất lớn. Ở giữa hai ngọn núi lớn, trên thanh lâu thật cao cũng giống như Thiên K·iếm Hùng Quan, k·iếm ý trùng thiên.
Độc Cô Thần Thành, chính là đại thành bọc lấy tiểu thành, giống như chín tòa thành ghép lại cùng một chỗ.
Trong thành núi cao san sát, các loại cảnh tượng đều có. Thật ra tường thành cũng không phải thật sự là tường, mà là từng ngọn núi to nối thành một mảnh. Đây là một tòa pháo đài thiên nhiên cực lớn.
– Đang làm gì? Thế nào ngay cả k·iếm bào cũng không mặc vậy?
Bởi vì hiện tại còn chưa phải quá khuya, phía trước Hùng Quan vẫn có người đến người đi liên tục. Muốn đi vào trong đó, ngoại trừ phải có được lệnh tín giống như Độc Cô Chư làm công cho Độc Cô Cửu Phù ra, phải mặc k·iếm bào màu vàng. Loại như Vu Nhai, ngay cả k·iếm bào cũng không mặc, tất nhiên sẽ lộ vẻ vô cùng bắt mắt. Binh lính trấn thủ quan ải tất nhiên chỉ cần liếc mắt sẽ nhận ra hắn. Bọn họ đều trợn mắt nhìn.
– Huynh đệ đồng hành, ta tới để hỏi chuyện?

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »