Chương 378: Sát thủ
Sau khi cất quyển trục ma pháp đi, Vu Nhai lại trực tiếp lấy ra một thứ. Vẫn là k·iếm huyền tinh biển sâu. Hắn cũng không phát động Thôn Thiên K·iếm và Tà Nhận Thất Trảm. Hắn vẫn sử dụng Khu Phong Cẩm của Phong Doanh. Trong nháy mắt, hắn đã ép Độc Cô Cửu Tiên không thở nổi.
Nam t·ử trung niên lắc đầu. Độc Cô Cửu Tiên thực sự càng sống càng ngu ngốc. Nhuệ khí của Độc Cô gia, hắn cũng quên không còn sót lại một mảnh, tình nguyện sử dụng đồ ma pháp này, cũng không dám liên thủ chiến đấu, sợ Vu Nhai cắn c·hết hắn không tha. Hắn sợ tới sợ đi cuối cùng lại đánh như thế nào?
May là đồ ma pháp này rất mạnh. Dường như Huyền Binh cũng khẳng định không phá nổi. Xem như có thể ăn nói với người nhà của hắn.
Đúng vậy. Nam t·ử trung niên này và người nhà của Độc Cô Cửu Tiên có giao tình không tệ, cho nên phải thiên vị.
Ầm…
– Hắc hắc, họ Vu kia, ta xem ngươi phá vỡ phòng ngự của ta thế nào!
Độc Cô Cửu Tiên tuy rằng bị ép thở không nổi, nhưng mỗi lần Vu Nhai công kích đều bị ma pháp phòng ngự này b·ắn ngược trở lại. Trên người Độc Cô Cửu Tiên giống như có một vỏ rùa lớn, đánh thế nào cũng không phá vỡ được.
Vu Nhai không hề d·ao động, hắn vẫn từng bước lao tới công kích, vẫn chưa phát động đại chiêu.
Vu Nhai tất nhiên có tự tin phá vỡ được phòng ngự của hắn mới có thể nói ra yêu cầu cuộc chiến sinh t·ử. Đừng quên, bên trong Huyền Binh Điển của hắn, Xích Thố vẫn đang chờ cơ hội để xuất thủ. Chỉ có điều nếu không phải vạn bất đắc dĩ hắn không muốn Thất Tinh Thần Kích xuất động. Hắn vẫn muốn dùng k·iếm giải quyết, hơn nữa đã nghĩ được phương pháp giải thích. Ví dụ như hiện tại, hắn liền thấy được phương pháp giải quyết.
– Độc Cô Cửu Tiên, mượn k·iếm của ngươi dùng một lát!
Vu Nhai đánh bay Độc Cô Cửu Tiên, sau đó quát lớn một tiếng. Phong Tung Bộ đưa hắn ép về phía Độc Cô Cửu Tiên. Nhân lúc dưới tình huống hắn đang cố giữ thăng bằng, hai ngón tay Vu Nhai nặng nề kẹp lấy k·iếm Huyền Binh bản mạng của hắn, hung hăng đánh xuống…
– Tê…
Binh Linh rắn điên cuồng kêu lên, muốn mượn huyền khí của Vu Nhai nhảy vào trong cơ thể Vu Nhai.
Trong nháy mắt, các cao thủ đang chú ý tới cuộc chiến đấu đều đứng lên. Mỗi người đều cảm thấy Vu Nhai đã bị điên. Đoạt Huyền Binh của người khác, nếu như Binh Linh rất yếu thì không nói làm gì. Nhưng Huyền Binh của Độc Cô Cửu Tiên nhưng k·iếm Huyền Binh thất giai siêu cấp. So với hai cái mâm của Nghiêm Lôi còn mạnh hơn nhiều. Binh Linh lại càng thành thục hơn.
Vu Nhai cảm nhận được lãnh ý của Binh Linh rắn. Trong lòng hắn cười lạnh, để mặc cho nó tiến vào trong cơ thể. Trong nháy mắt mấy lực lượng bạo phát. Phong Doanh, U Hoang, Xích Thố và Khắc Liệt Luân Tư đồng thời phát động. Ngay lập tức, Binh Linh rắn vô cùng kiêu ngạo trực tiếp gặp bi kịch…
– Tà Nhận Thất Trảm…
Vu Nhai phát động. Trong tay hắn cầm k·iếm Huyền Binh thất giai của Độc Cô Cửu Tiên. So với k·iếm huyền tinh biển sâu, thanh k·iếm này vẫn tốt hơn nhiều. Nhưng vì bảo đảm thắng lợi, hắn vẫn phải phát động đại chiêu. Một trảm, hai trảm, ba trảm…
– Keng keng keng…
Sau khi Độc Cô Cửu Tiên bị đoạt đi huyền k·iếm bản mạng, trực tiếp bối rối. Huyền Binh bản mạng lại bị người ta đoạt mất. Chuyện thật sự quá đáng buồn, giống như muốn hại người lại bị người bắt. Cho nên mới c·hém thứ nhất, Vu Nhai đã đánh trúng mục tiêu.
Bốn trảm, năm trảm…
Ầm…
Khi trảm thứ năm c·hém xuống, ma pháp phòng ngự kia trong nháy mắt liền nổ nát. Vẫn là trảm thứ sáu. Lúc trước, ở Thiên Kết Quan, trảm thứ sáu còn chưa c·hém xuống…
– Dừng tay!
Lại tới. So với lần trước cũng không khác lắm. Trong lòng Vu Nhai thầm than, vẫn không để ý tới, trực tiếp c·hém ra. Quả nhiên, phía trước xuất hiện một nhân ảnh, chặn Vu Nhai lại.
Lần này không phải là Độc Cô Chiến U, mà là nam t·ử trung niên vừa mới rời đi, cũng chính là người nắm quyền cao nhất ở k·iếm hoàn thứ ba.
Trảm thứ sáu, trảm thứ bảy liên tiếp c·hém xuống. Thời gian cũng giống như dừng lại….
Vẫn là nam t·ử trung niên chặn k·iếm của Vu Nhai. Vẫn là Độc Cô Cửu Tiên sợ hãi tới mức đứng không vững. Vẫn là Vu Nhai bởi vì Tà Nhận Thất Trảm có vẻ như không có khí lực. Mà lần này nghiêm trọng hơn, bởi vì trong tay Vu Nhai không phải là k·iếm Huyền Binh của hắn, nên không phát huy tác dụng.
Một lực lượng âm hàn từ trong phát ra ngoài. Trên người Vu Nhai không ngờ bốc lên hàn khí…
Nam t·ử trung niên lạnh lùng nhìn chằm chằm vòa hắn, trong lòng thật ra cũng cảm thấy rất bội phục Vu Nhai.
Dưới tình huống như vậy, hắn lại có thể chiến thắng, hơn nữa còn đoạt Huyền Binh bản mạng của người ta. Nếu như tiểu t·ử này thật sự không phải là người của Độc Cô gia, vậy mặt mũi này đã mất sạch.
Thật ra hiện tại cũng đã rất mất mặt. Nhưng hắn không xuất thủ không được. Hắn không thể nhìn Độc Cô Cửu Tiên c·hết. Ở trong Độc Cô gia, loại chiến đấu sinh t·ử như vậy, dù có c·hết cũng vô nghĩa. Hình K·iếm Các sẽ không để ý tới. Thậm chí trưởng bối của Độc Cô Cửu Tiên cũng không thể ra tay. Nếu muốn báo thù, chỉ có thể do tiểu bối ra tay với Vu Nhai.
Chí ít, trên bề mặt là như thế.
– Tiểu t·ử, ngươi đã thắng, cần gì…
Nam t·ử trung niên cũng không tránh khỏi phải nói vài lời khuyên can. Nhưng hắn còn chưa nói hết lời, chợt nghe thấy Vu Nhai cười quỷ dị. Trên khuôn mặt dường như bị đông cứng đột nhiên nở nụ cười. Thân thể hắn trượt tới một cách quỷ dị. Trong giây lát một đạo k·iếm quang từ phía sau hắn xuất hiện. Thanh k·iếm trong tay Vu Nhai tạo thành một góc nghiêng so với mặt đất đột nhiên phát động, nhẹ nhàng vung lên một cái. K·iếm quang đột nhiên tới kia chợt vặn vẹo…
K·iếm quang thay đổi phương hướng, lại quay về phía Độc Cô Cửu Tiên đang mềm nhũn như con tôm luộc kia.
– Phụt…
M·áu tươi b·ắn ra. Độc Cô Cửu Tiên gần như không dám tin tưởng vào mắt mình. Nhưng hắn vẫn thấy rõ cổ họng của hắn đã bị một thanh k·iếm đ·âm thủng. Đó không phải là thanh k·iếm của Vu Nhai, không phải là huyền k·iếm bản mạng của hắn, mà là một thanh k·iếm lạ.
Cùng lúc đó, không biết từ lúc nào Vu Nhai lại đứng lên, sau đó gác thanh k·iếm lên trên cổ người vừa đột nhiên xuất hiện:
– Nói, là ai sai ngươi tới g·iết ta?
– Ngươi căn bản không có kiệt sức, căn bản không có bị Binh Linh của thanh Huyền Binh kia xâm nhập sao?
Sát thủ kia lạnh lùng hỏi. Trên người hắn mặc áo giáp binh sĩ của hùng quan k·iếm hoàn thứ ba. Nói cách khác, hắn lẫn ở trong các binh sĩ Tướng Binh Sư.
– Không sai. Nếu không ngươi sao có thể xuất thủ vào lúc này? Nếu không, ta sao có thể mượn đao g·iết người?
Vu Nhai cười hắc hắc nói.
Trong lòng hắn rất muốn nói, chơi trò á·m s·át ở trước mặt lão t·ử, ngươi vẫn quá non tay.
Hắn tiếp tục nói:
– Nếu ngươi không xuất hiện, cho dù ta có bản lãnh lớn hơn nữa, ở trước mặt vị đại nhân, ta cũng rất khó có thể g·iết c·hết Độc Cô Cửu Tiên. Thật ra, ta phải cám ơn ngươi mới phải. Chỉ có điều, hừ, rốt cuộc là ai đã phái ngươi tới á·m s·át ta?
– Đều là sát thủ, ngươi hẳn phải biết ta chắc chắn sẽ c·hết!
Sát thủ nhẹ nhàng nói một câu, hơi thở đột nhiên đứt đoạn.