Chương 391: K·iếm tâm

Vu Nhai lại theo bản năng lấy phương pháp dùng các khí làm binh, triệu hoán k·iếm khí xung quanh. K·iếm khí ở đây nồng đậm hơn rất nhiều so với rừng k·iếm trước đó.
Trong nháy mắt đó, Vu Nhai dường như cảm thấy mình không còn ở trong hư không, mà là đang ở trong nước.
– Keng…
Một đạo k·iếm quang ngưng kết ở dưới chân hắn, nâng toàn thân hắn lên.
Hắn thở hắt ra một hơi, nhìn xung quanh một chút, khóe miệng lại giật giật vài cái. Hình như hắn rơi nhanh hơn so với vừa rồi. Hình như xuống chút nữa sẽ rơi ra khỏi K·iếm Ảnh Trận, thất bại trong gang tấc.
– Nếu như thực lực của ngươi quá yếu, vậy đừng đi lên nữa, sẽ có nguy hiểm tới tính mạng. Ngươi tùy tiện dung hợp một đạo k·iếm tâm là được. Dù sao mỗi người cả đời cũng sẽ có ba lần cơ hội.
Giọng nói nhẹ nhàng lại có chút suy yếu kia truyền đến. Những lời sau, nếu không phải thính lực của Vu Nhai tốt, gần như không thể nghe rõ được. Chời tới khi Vu Nhai ngẩng đầu lên, thân ảnh màu trắng bạc kia đã biến mất không thấy nữa.
– Chờ đã…
Vu Nhai nói xong liền ngậm miệng, đảo mắt. Vậy dung hợp k·iếm tâm là thế nào?
Trong lòng hắn lại khinh bỉ Độc Cô Cửu Tà và T·ử lão đầu kia. Hắn lập tức nhảy lên, ở trên hư không chân đạp k·iếm quang đi theo. Muốn biết là cái gì, phải tìm Độc Cô Cửu Huyền mới được. Chắc hẳn nàng vẫn không biết mình là ai. Về phần cảnh cáo của Độc Cô Cửu Huyền…
Ta cái gì cũng không hiểu. Ta không đi lên tìm nàng hỏi một chút, ta có khả năng làm được sao? Có khả năng tiếp tục Tiên phong đạo cốt sao?
Vu Nhai đi lên thật nhanh. Dưới chân không ngừng ngưng kết ra k·iếm quang. Tốc độ di chuyển cũng càng lúc càng nhanh. Động tác cũng càng lúc càng nhanh. Bỗng nhiên hắn có cảm giác giống như giao long vào nước. Hóa ra lại đơn giản như vậy. Đặc biệt càng lên cao k·iếm khí xung quanh càng nồng hậu.
Cùng lúc đó, Vu Nhai hình như cũng cảm giác được xung quanh có thứ gì đó, đang từ từ tiếp cận mình.
Nhìn không thấy sờ không được, nhưng hình như chỉ cần mình nhẹ nhàng duỗi tay một cái, có thể chạm vào nó. Nghĩ đến lời cảnh cáo của Độc Cô Cửu Huyền vừa rồi, Vu Nhai kìm chế sự kích động trong lòng, tiếp tục đi lên.
Vốn rõ ràng là k·iếm ảnh lại biến thành sương mù. Vu Nhai tiến vào trong k·iếm ảnh…
Hóa ra ảnh ngược k·iếm phong thật chỉ là cái bóng. Từng cái bóng mà thôi. Chỉ có điều mỗi lần thò vào trong k·iếm ảnh đều sẽ có cảm giác không giống nhau. Dường như tính chất k·iếm khí không giống nhau. Lẽ nào chính là k·iếm tâm sao?
– Đừng suy nghĩ nữa. Ngươi là ta.
Đúng lúc này, Vu Nhai cuối cùng lại nghe được tiếng kêu khe khẽ.
Vu Nhai cảm giác được một khí tức vô cùng mãnh liệt đang vột về phía mình. Theo bản năng hắn bắt lấy. Nhưng đạo khí tức kia lại vô cùng trơn trượt, trực tiếp vòng qua bên cạnh hắn.
Cùng lúc đó, Vu Nhai đột nhiên cảm giác khí tức xung quanh cũng đột nhiên trở nên hỗn loạn. Hình như có thứ gì đó muốn phát động công kích đối với mình.
Linh giác của hắn rất mạnh, hơn nữa trước đây đã dung hợp k·iếm ý cùng sát tính, đối với bất kỳ nguy hiểm nào cũng có thể sớm biết trước. Tiện tay điều động lực lượng xung quanh, va chạm!
– Oa…
Vu Nhai vẫn quá chậm. Chỉ thấy một đạo k·iếm quang thật lớn đột ngột từ sau lưng hắn đánh tới, va chạm vào lực lượng do hắn điều động. Hắn chỉ cảm thấy một lực lượng cường đại truyền đến. Toàn thân bị đánh bay về phía Độc Cô Cửu Huyền.
– Mau… tránh ra!
Độc Cô Cửu Huyền không chút do dự một k·iếm đập bay Vu Nhai ra ngoài, sau đó xông ra ngoài, đuổi về phía đạo khí tức mãnh liệt kia. Bạn học Vu Nhai xui xẻo còn chưa kịp phát lực, lại choáng váng bay vù vù vì bị đập tới đập lui. Đây là gì vậy?
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Hắn điều chỉnh thân hình một chút, muốn đuổi theo. Nhưng vào lúc này, thân ảnh màu trắng bạc lại vọt trở về.
– Không phải đã bảo ngươi không nên đi lên trên sao? Ta thật vất vả với bố trí được k·iếm trận, còn khiến kẻ địch yếu thế, bị k·iếm tâm kia tổn thương vài lần mới thiếu chút nữa bắt được nó. Tất cả lại bị ngươi phá hỏng!
Sắc mặt Độc Cô Cửu Huyền không tốt nói. Chỉ thấy n·gực nàng phập phồng, sắc mặt đỏ ửng. Xem ra đúng là đã đánh tới mức mệt c·hết đi được. Nhìn gần, trên người nàng bị cắt mấy chỗ.
– Ách, xin lỗi Độc Cô Cửu Huyền. Ta giúp nàng bắt nó là được chứ gì.
Vu Nhai ngoại trừ nói như vậy, cũng không có biện pháp nào khác.
– Nếu như có thể bắt dễ dàng như vậy, ta đã sớm… A, ngươi… ngươi là ai? Sao ta ở trong Độc Cô gia lại chưa từng nhìn thấy ngươi? A, thế nào bộ dạng ngươi lại giống với tên họ Vu kia vậy?
Đến lúc này Độc Cô Cửu Huyền mới nghiêm túc liếc mắt nhìn Vu Nhai. Đáng tiếc nàng cũng không xác nhận được đây là Vu Nhai, mà trong lòng chỉ thầm chấn động. Lẽ nào cuối cùng lại giúp tên họ Vu kia tìm được thân thích sao?
– Ách, ta không phải là họ Vu kia sao? Vu Nhai trả lời.
– Cái gì? Có thể như vậy sao?
Độc Cô Cửu Huyền mở to hai mắt nhìn, vẻ mặt không tin. Nàng quan sát Vu Nhai từ trên xuống dưới, từ trái sang phải một hồi. Cuối cùng nàng đành phải tin tưởng người trước mắt này chính là gia hỏa đã dám mắng nàng là cặn bã kia.
Tạm thời ném đi phiền muộn vì để mất K·iếm, lòng hiếu kỳ của Độc Cô Cửu Huyền đã bị câu dẫn. Nàng hỏi thăm tình hình của Vu Nhai trong thời gian qua.
Vu Nhai nhún vai, nói sơ qua mọi chuyện một chút. Chỉ có điều Vu Nhai kể sơ qua, nhưng lọt vào trong tai Độc Cô Cửu Huyền lại có vẻ vô cùng đáng sợ. Đặc biệt là chuyện g·iết người, cứng rắn xông qua…
Phải biết rằng, hơn một năm trước Vu Nhai vẫn chỉ là một Kỳ Binh Giả mới tiến vào Chưởng Binh Sư mà thôi.
Được rồi, sau khi Độc Cô Cửu Huyền nghe được chuyện sát hạch ngân bào, nàng hoàn toàn vứt bỏ mọi chuyện phía trước. Hai mắt nàng linh động trợn trừng, thiếu chút nữa thì rơi ra ngoài. Nàng gằn từng chữ hỏi:
– Ngươi nói cái gì? Trên đường đi, ngươi đều chọn đúng lối đi ở giữa để đi sao?
– Đúng vậy. Thế nào, chẳng lẽ có chuyện gì không đúng sao?
– Lẽ nào Độc Cô Cửu Tà và người chịu trách nhiệm bên ngoài k·iếm phong không có nói cho ngươi biết, không nên đi vào con đường ở chính giữa sao? Nếu không, bất cứ lúc nào cũng có nguy hiểm tới tính mạng. Cho dù là Địa Binh Sư đỉnh phong tiến vào đây, bọn họ cũng không dám đi vào con đường ở chính giữa kia. Ngươi không biết sao?
– Không biết. Độc Cô Cửu Tà căn bản không nói cho ta biết điều đó. T·ử lão đầu bên ngoài kia cũng không nói gì!
Vu Nhai khôi phục lại dáng vẻ ngây ngô như lúc ở trước mặt Độc Cô Thanh Hải trước đó. Hắn giật mình, thực sự bị dọa khi nghe thấy lời Độc Cô Cửu Huyền vừa nói.
Cho dù là Địa Binh Sư đỉnh phong cũng không dám đi sao? Không phải khoác lác chứ? Mình không phải đã đi tới sao? Cũng không có quá nhiều thu hoạch?
– T·ử lão đầu, sẽ không phải là muốn chỉ gia gia ta chứ?
Độc Cô Cửu Huyền đột nhiên nói.
– Ách, hình như chính là gia gia của nàng!
Vu Nhai có chút xấu hổ, vì ở trước mặt tôn nữ người ta mắng chửi gia gia người ta là T·ử lão đầu.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »