Chương 448: Vấn đề nằm ở đâu?
Oong…
Nỗ lực Dẫn động.
Quả nhiên, lực lượng xung quanh tập trung lại. Không ngờ thật sự đến từ nơi đây. Vu Nhai lệ rơi đầy mặt. Cuối cùng đã tìm được điểm cuối, có cơ hội ra ngoài.
Đúng rồi, tại sao Thôn Thiên K·iếm còn chưa thả mình xuống?
Vu Nhai cố gắng tỉnh táo. Sau đó hắn liền thấy Thôn Thiên K·iếm vẫn đang mang theo hắn bay loạn. Sau khi lòng vòng ở trong rừng k·iếm này, Vu Nhai choáng váng bị mang theo bay loạn. Đột nhiên, Thôn Thiên K·iếm lại dừng ngay lại.
Bịch một tiếng, Long Báo bị ném xuống. Vu Nhai vẫn bị Thôn Thiên K·iếm treo trên không trung:
– Ta nói này Thôn Thiên K·iếm a, chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao còn chưa thả ta xuống?
Oong…
Thôn Thiên K·iếm cũng không để ý đến hắn, tiếp tục điên cuồng phóng đi. Vu Nhai chỉ có thể tiếp tục theo nàng thể nghiệm cảm giác nhanh như điện chớp. Sau khi đi tròn một vòng, Thôn Thiên K·iếm lại ngừng lại, sau đó lại lao nhanh như gió bão…
Khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái. Chẳng lẽ Thôn Thiên K·iếm cảm thấy gần đây bị mình nuôi quá mập, muốn giảm béo?
– Khoan đã. Lẽ nào, Thôn Thiên K·iếm phán đoán sai lầm, không ngờ không tìm được thứ nàng muốn, không tìm được Thần Binh hoặc Binh Linh mà nàng vừa cảm ứng được?
Vu Nhai đột nhiên trợn tròn hai mắt. Không ngờ Thôn Thiên K·iếm cũng sẽ có sai lầm?
Vu Nhai há hốc miệng, không biết nên nói cái gì cho phải. Từ sau khi hắn xuyên qua đến bây giờ, hắn vẫn chưa từng thấy qua Thần Binh hoặc Binh Linh nào khủng bố hơn so với Thôn Thiên K·iếm. Cho dù là Thí Thần Ma Nhận và Thần Nỏ Tinh Linh hoàn hảo cũng không đủ để sánh ngang cùng Thôn Thiên K·iếm.
Giống như thời điểm cảm ứng được ma liêm Binh Linh lúc trước, Thí Thần Ma Nhận có phản ứng, nhưng không thể giống như Thôn Thiên K·iếm xuất động, dẫn Vu Nhai bay nhanh tới.
Lúc đó Thôn Thiên K·iếm ngược lại không phải không cảm ứng được ma liêm Binh Linh. Chỉ có điều Thí Thần Ma Nhận ở đó, nàng lười động. Có khả năng nàng cũng có chút chướng mắt đối với Binh Linh bị nát này.
Thật ra Vu Nhai còn có một suy nghĩ sâu hơn, chính là Thôn Thiên K·iếm có khả năng cũng có thương tổn trong người. Bây giờ còn chưa phải là lực lượng thật sự của nàng. Đặc biệt là cảnh tượng lần trước, khi nàng cùng Thí Thần Ma Nhận tranh đấu. Còn nữa, nàng không ngừng vơ vét đủ loại Thần Binh, cũng không biết là vì nguyên nhân nào. Có lẽ là để chữa thương. Đương nhiên, những thứ này đều là suy đoán của Vu Nhai.
Nếu như đổi thành là bình thường, Vu Nhai rất cam tâm tình nguyện thấy Thôn Thiên K·iếm thua thiệt. Nhưng bây giờ trong tình cảnh sống c·hết như vậy, ngay cả Thôn Thiên K·iếm cũng không giải quyết được, hắn chỉ là một Hoàng Binh Sư ngũ đoạn Huyền Binh Giả có khả năng giải quyết sao?
– Xem ra sau này phải cẩn thận hơn một chút. Không thể ỷ mình có Thôn Thiên K·iếm, không biết sợ hãi.
Vu Nhai buồn bực nghĩ.
Ong ong…
– Thôn Thiên K·iếm, trước cứ thả ta xuống đã. Có lẽ ta có thể nhìn ra được thứ gì đó.
Vu Nhai có chút buồn bực nói. Thôn Thiên K·iếm dừng lại ở giữa không trung không ngừng phát ra tiếng động. Vu Nhai bị chấn động mệt như chó c·hết tâm phiền ý loạn.
Thôn Thiên K·iếm lại phát ra một tiếng động, hình như tỏ vẻ khinh thường, nhưng vẫn thả Vu Nhai xuống.
Xung quanh không biết bởi vì sao lại sáng rõ. Nhưng Vu Nhai luôn luôn cảm giác có phần cổ quái. Rừng k·iếm ở đây có phần tương tự với rừng k·iếm trong K·iếm Ảnh Trận, nhưng lại có điểm khác biệt. Sự khác nhau lớn nhất chính là k·iếm bên trong không có k·iếm ý. Xung quanh giống như là rừng k·iếm.
– Vù vù…
Vu Nhai chỉ nhìn bằng hai mắt, sau đó hai mắt tối sầm muốn ngủ. Mấy ngày qua hắn thật sự quá mệt mỏi. Tuy rằng k·iếm ý của u linh cũng không mang đến cho hắn tổn thương mang tính thực chất, nhưng ý thức bởi vì k·iếm ý dung hợp thỉnh thoảng bị đẩy tới sát ranh giới suy sụp, khẩn trương cao độ tự nhiên sẽ mang đến cảm giác mệt mỏi cực độ. Hắn trực tiếp chìm vào giấc ngủ. Thôn Thiên K·iếm phiền muộn vô cùng. Chủ nhân này thật sự không đáng tin cậy.
– Ta nhổ vào. Ngay cả trong mộng cũng không bỏ qua cho ta!
Vu Nhai lại đang nằm mộng mơ thấy u linh vây đầy xung quanh, hoàn toàn không đi tới điểm cuối. Vốn hắn hấp thu k·iếm ý của u linh, ở trong mộng lại biến thành hắn bị u linh hút rơi k·iếm ý, cuối cùng còn bị u linh phân thây mà c·hết. Hắn khiế sợ tỉnh lại.
Sau khi hùng hùng hổ hổ mắng vài câu, hắn lại nhìn chung quanh.
Không biết từ lúc nào Thôn Thiên K·iếm đã trở lại bên trong Huyền Binh Điển. Lão huynh Long Báo nằm úp sấp ở bên cạnh ngủ, bộ dạng vô tình. Rừng k·iếm vẫn cao vút. Từng thanh k·iếm đều hiu quạnh.
Vu Nhai khẽ nhíu mày, chậm rãi đứng lên, bắt đầu đi lòng vòng giống như Thôn Thiên K·iếm, xem có nhìn thấy lối ra khác hay không.
Lúc này, Thôn Thiên K·iếm thấy Vu Nhai tỉnh lại, cũng tỉnh lại, đồng thời đang dò xét.
Vu Nhai đi hết một vòng trong rừng k·iếm này. Nó cũng không lớn. Xung quanh rừng k·iếm là một mảnh hỗn độn, cũng không giống như rừng k·iếm của K·iếm Ảnh Trận có thể thông qua hỗn độn đi ra ngoài. Vu Nhai dường như đã bị nhốt ở đây.
Không, còn có một lối ra. Chính là ảo giác luân hồi trước đó. Chỉ có điều Vu Nhai cũng không dám đi. Thôn Thiên K·iếm dẫn hắn tiến vào, vậy bên ngoài hẳn phải là ảo giác luân hồi cuối cùng. Làm không tốt, một k·iếm ý nho nhỏ của u linh trong đó có thể làm cho hắn tan thành mây khói.
Nói chung, Vu Nhai hoàn toàn bị nhốt ở chỗ này.
– Không đúng, phương diện này luôn cảm giác có chút vấn đề. Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?
Kiếp trước Vu Nhai làm trong tổ tình báo, tuy rằng đã không thích hợp với thế giới này, nhưng suy nghĩ phân tích vẫn còn. Hắn lại tổng hợp lại quy tắc của thế giới này.
Vu Nhai luôn cảm thấy rừng k·iếm này xuất hiện rất cổ quái, rất đột ngột…
– Mộng…
Vu Nhai đột nhiên lại nghĩ tới giấc mộng vừa rồ. Trong giấc mộng, xung quanh vẫn tối đen, nhưng hình như không phải là chỗ ảo giác luân hồi trước đó. Hình như đã đi tới một nơi mới. Đương nhiên, mộng không đủ để làm căn cứ, lại cho Vu Nhai một ít linh cảm.
Trong giây lát, trong mắt hắn lóe lên tinh quang.
– Đúng vậy, trước rõ ràng phát hiện xung quanh rừng k·iếm không có k·iếm ý, thế nào lại không nghĩ tới, hắc, rừng k·iếm không có k·iếm ý làm sao lại mang cho ta lực lượng dẫn động. Chẳng lẽ nói, chẳng lẽ nói…
Mặt Vu Nhai biến thành trắng bệch. Hắn có một suy đoán siêu cấp lớn mật. Thật ra giấc mộng kia chính là sự thật. Rừng k·iếm này cũng là ảo giác Cảm giác. Dẫn động cũng là ảo giác. Từ đầu đến cuối, dẫn động đều là ảo tưởng.
Phải biết rằng, trước đó, hắn cảm giác khoảng cách Dẫn động không thay đổi, nhưng hắn lại có thể ở trong ảo giác luân hồi đào được đồ. Điều đó chứng minh hắn thật ra đang đi về phía trước.
Lẽ nào sẽ có người rảnh rỗi, thời điểm hắn đi tới, vừa vặn xông ra chôn thật nhanh đồ xuống đất cho đào lên sao? Cho dù không đi tới, chí ít cũng chứng minh vị trí của hắn là thay đổi. Thay đổi vị trí khẳng định không thể khiến cho lực lượng Dẫn động hoàn toàn duy trì khoảng cách như nhau. Trừ khi, Dẫn động cũng là ảo giác. Trừ khi, hắn vốn ở trong toàn bộ trận pháp!