Chương 82: K·iếm linh u hoang
Vu Nhai quả thực không biết phải giải thích thế nào. Thật ra hiện tại hắn còn kinh hãi hơn bất kỳ người nào khác. Hắn đương nhiên không có phương pháp rèn k·iếm gì cả. Phương pháp kia là do K·iếm Linh mặt đen cung cấp.
Đúng vậy, K·iếm Linh mặt đen đột nhiên tỉnh lại. Hắn tỉnh ngay khi người lùn chuẩn bị đập búa xuống, đồng thời hắn cũng nói Vu Nhai bảo người lùn dừng tay lại. Mà lần tỉnh táo này không giống như mấy lần trước chỉ biết vung k·iếm, mà có thể nói là hoàn toàn tỉnh táo.
– K·iếm Linh tiền bối, xin hỏi ngài xưng hô như thế nào?
Trong lúc nói chuyện với người lùn, Vu Nhai đồng thời giao lưu với K·iếm Linh mặt đen.
– U Hoang!
K·iếm Linh mặt đen vẫn rất cao ngạo. K·iếm Linh cũng không bởi vì chủ nhân đột nhiên biến thành người khác mà cảm thấy không ổn. Mặt hắn không đổi sắc, dường như tất cả đều là ý trời, tất cả đều có thể tiếp nhận. Hắn nói với giọng trầm thấp:
– Nếu ngươi muốn phương pháp g·iết người của ta, vậy cần phải có thanh k·iếm của ta. Một thanh k·iếm có thể khiến ta g·iết người. Đừng xem thường k·iếm của ta. Lúc này, nếu như không nhận được k·iếm g·iết người ta cần, ta sẽ vĩnh viễn không tỉnh lại. Ngươi cũng vĩnh viễn không đạt được cảnh giới g·iết người cao nhất!
– Ách, U Hoang tiền bối ngài có thể lại ngủ say sao?
Vu Nhai đang vui mừng chợt phục hồi tinh thần.
– Thân k·iếm nổ nát, thần thương hồn thương. Ta làm sao có thể tỉnh lại được. Ai, muốn ta hoàn toàn tỉnh táo, mời g·iết người!
U Hoang tịch mịch thở dài. Dần dần hắn lại trở nên yên lặng.
– Tiền bối, U Hoang tiền bối!
– Ta đã đợi ngươi rất lâu…
Khóe miệng Vu Nhai giật giật vài cái. Nhanh như vậy lại rơi vào tình trạng hỗn loạn, thực sự không thể nói được gì nữa.
Vu Nhai lắc đầu. K·iếm hình và phương pháp rèn k·iếm mà vừa rồi hắn cung cấp, không quan tâm thế nào, nhất định phải rèn ra được. Nếu không chỉ sợ hắn thật sự không tỉnh lại. Có trời biết vị K·iếm Linh điên cuồng này còn cất giấu bao nhiêu kỹ xảo g·iết người nữa. Mình phải học, phải học được tất cả.
– Cái gì, làm theo ngươi nói sao? Rốt cuộc ngươi là thợ rèn hay ta là thợ rèn?
– Rất xin lỗi, mời cho ngươi phục vụ khách!
– Phục vụ em gái ngươi thì có. Lão t·ử không làm. Ta cũng không chế tạo phế phẩm. Nếu ngươi không phải là thợ rèn tông sư, thậm chí ngay cả thợ rèn cũng không phải, có tư cách gì đề nghị ta. Đi nhanh một chút. Lập tức đi cho ta!
– Được, mời đưa tất cả tinh sắt Ô Huyền cho ta!
– A…
Người lùn Khắc Lạp Ngạo đột nhiên không còn kiêu ngạo nữa. Sau khi trầm mặc rất lâu, rốt cục hắn vẫn phải để Vu Nhai cung cấp cho hắn quy cách và chế tạo phương pháp k·iếm hắn cần làm. Sau khi xem xong hắn lại bạo phát.
– Đây là k·iếm. Con mẹ nó, lão t·ử sẽ không… Ngươi thật sự tin chắc làm như vậy sẽ được sao? Ngươi tin chắc… Ta nói cho ngươi biết. Ta… ta… con mẹ nó ta sẽ không rèn. Chờ một chút, lão t·ử tìm cha lão t·ử ra!
Lão t·ử tìm cha lão t·ử… Con mẹ nó, rốt cuộc có bao nhiêu lão t·ử?
Rất nhiều lời mắng chửi muốn thốt ra, nhưng bởi vì sự tồn tại của tinh sắt Ô Huyền, chúng đã được dừng lại. Người lùn Khắc Lạp Ngạo đáng thương, hơn nữa hắn còn không rèn được. Đây mới là điều bi kịch nhất. Hắn vọt vào buồng trong.
Rất nhanh một gia hỏa giống như Khắc Lạp Ngạo số 2 đi ra. Chỉ có điều tóc và chòm râu hắn đều trắng.
Khắc Lạp Phu, cha của Khắc Lạp Ngạo hắn, xem ra là lão thợ rèn đã về hưu ở nhà, thực lực hẳn là rất mạnh.
Thực lực có phải rất mạnh hay không, Vu Nhai tạm thời không biết, nhưng bản lĩnh chửi bới lại thật sự cường đại hơn so với con hắn rất nhiều.
– Được rồi, nể mặt mảnh vụn tinh sắt Ô Huyền, ta rèn cho ngươi, nhưng ta nói trước. Chế tạo dựa theo phương pháp của ngươi, trăm phần trăm thanh k·iếm này sẽ bị phế bỏ, thậm chí vỗ nhẹ cũng sẽ vỡ. Ngươi xác định ngươi thật sự muốn rèn chứ?
– Xác định!
K·iếm và nguyên liệu đều là nhặt được. Nếu thật sự phế bỏ thì bỏ phế bỏ.
Cửa hàng rèn lại một lần nữa vang lên tiếng cheng cheng.
Thực lực của lão Khắc Lạp Phu quả nhiên rất mạnh. Cũng không tốn bao nhiêu thời gian, một thanh k·iếm màu đen hơi mỏng xuất hiện. K·iếm này ngắn hơn so với k·iếm bình thường một chút. Trên thân k·iếm có vô số những đường vân chằng chịt, thoạt nhìn rất đẹp. Nhưng những đường vẽ này cũng chính là những khe nứt. Không ngờ thanh k·iếm này sau khi hoàn thành lại có hình dáng như sắp vỡ. Nó có thể không bị phế sao?
Nhìn Khắc Lạp Phu cẩn thận đưa thanh k·iếm qua, trong lòng Vu Nhai cũng không biết phải làm sao.
– Được, đỡ lấy k·iếm. Ta đã chế tạo hoàn toàn dựa theo phương án ngươi cung cấp. Nó ở trong tay ta cũng không có việc gì. Nếu như rơi vào trong tay ngươi xuất hiện vấn đề gì, ngươi cũng không nên oán trách ta!
Khắc Lạp Phu châm chọc nói. Khắc Lạp Ngạo ở bên cạnh lại chế giễu, chuẩn bị chờ thanh k·iếm này biến thành từng mảnh nhỏ. Hắc hắc, trong những mảnh nhỏ này lại chứa rất nhiều thành phần tinh sắt Ô Huyền. Vỡ đi, vỡ đi!
Vu Nhai nhận lấy k·iếm, nhẹ nhàng cầm trong tay, trong đầu thầm nói:
– U Hoang tiền bối, k·iếm của tiền bối đã làm xong.
Keng…
Trong giây lát, Vu Nhai cảm giác được Huyền Binh Điển bạo phát ra một linh lực cường đại, xuyên qua biển tinh thần của hắn, truyền lại đến trên thân k·iếm. Thanh k·iếm phát ra một tiếng động khẽ. Dùng mắt thường có thể thấy đường vân chậm rãi khép lại. Một thanh k·iếm hoàn toàn mới rơi vào trong tay Vu Nhai, u ám quỷ dị. Mũi k·iếm run rẩy, giống như răng nanh của mãnh thú ẩn nấp trong bóng tối, muốn được dính m·áu người.
– Sao có thể như vậy được?
Cha con Khắc Lạp Ngạo gần như không dám tin vào đôi mắt của mình. Lão người lùn Khắc Lạp Phu không nói lời nào, trực tiếp đoạt lấy thanh k·iếm trong tay Vu Nhai. Nhưng vào lúc này, k·iếm quang xẹt qua. Một đoạn râu rậm màu trắng của hắn bị cắt xuống. K·iếm quang lướt qua cổ của hắn. Nếu như sâu hơn một chút nữa, sợ rằng Khắc Lạp Phu sẽ lập tức có thể đi gặp thần của người lùn.
– K·iếm Linh sao?
Khắc Lạp Phu không để ý đến đoạn râu mép bị cắt mất. Hắn nhìn chằm chằm vào thanh k·iếm, miệng há hốc, rõ ràng không thể tưởng tượng nổi. Cảnh giới cao nhất của thợ rèn là gì? Không phải là có thể chế tạo ra Thần Binh cửu giai, mà là sau khi chế tạo ra Thần Binh cửu giai, bên trong còn có thể tự động có sinh linh.
– Tiểu t·ử, ngươi xác định đây không phải là Huyền Binh bản mạng của ngươi chứ?
Khắc Lạp Phu căn bản không muốn nghe Vu Nhai trả lời. Có phải là Huyền Binh bản mệnh nhập thể hay không, vừa rồi khi hắn rèn k·iếm, hắn còn có thể không rõ hay sao?
Chỉ có điều, con mẹ nó, hắn không ngờ lại rèn ra một thanh k·iếm có K·iếm Linh. Nhưng con mẹ nó, hắn lại không biết chuyện gì xảy ra.
– Ách, bản thân thanh k·iếm này có K·iếm Linh.
Vu Nhai cũng không biết giải thích thế nào, nói lung tung.
Khắc Lạp Phu đảo mắt, nói:
– Vừa rồi khi ta rèn k·iếm, ta còn có thể không biết sao? Tiểu t·ử, ngươi nói mau. Đây rốt cuộc là sao hả? Tại sao đột nhiên thanh k·iếm này lại có K·iếm Linh. Phương pháp rèn k·iếm của ngươi rõ ràng không tốt. Vì sao…