Chương 840: Không phải một cấp bậc (hạ)

Bởi vậy Vu Nhai dốc hết trăm phần trăm thực lực, lực lượng huyền binh sự sống cũng dùng đến cực độ. Kết quả rèn một hồi Vu Nhai cảm giác hơi thở Thánh thụ Tinh Linh càng lúc càng đậm, như thể rèn tạo sinh ra sự sống tác động Tinh Linh thần nỗ viễn cổ có biến đổi mới, hoặc nên nói là có chút dung hợp, tiến thêm một bước lành lại.
Bởi vì chút dung hợp này khiến lực lượng của Linh Doanh tăng lên, hơi thở thuộc về viễn cổ càng mạnh hơn, cuối cùng dẫn đến Thánh thụ Tinh Linh lại hưng phấn.
Nói đến thì hơi phức tạp nhưng có một điều chắc chắn rằng Vu Nhai đang cảm nhận điều này.
Tức là: Chỉ cần huyễn ảnh địa binh sư trong Thần Huyền Khí Điển xuất hiện cảm ngộ đều liên kết với nhau. Có lẽ cảm ngộ địa binh sư nhiều chủng loại nhưng cuối cùng đều tập trung vào địa binh sư, cống hiến cho địa binh sư tiến bộ.
Như lúc trước cảm ngộ biển hoa trợ giúp Thánh thụ Tinh Linh.
Nghĩ thông điều này Vu Nhai vừa rèn vừa thử dung hợp các loại cảm giác. Dung hợp thì là chuyện không thể, ít nhất bây giờ Vu Nhai không làm được, nhưng hắn có thể bắc cây cầu giữa ánh sáng vàng và Thánh thụ Tinh Linh trong biển hoa.
– Ha, rốt cuộc cảm ngộ đến địa binh sư bát đoạn!
Khi cây cầu hình thành, Vu Nhai cảm giác bình chướng cảm ngộ cứng cổ kẹt ở địa binh sư thất đoạn bị đ·âm thủng lỗ lớn, chỉ cần tích lũy đủ huyền khí là hắn có thể từ lục đoạn xông lên bát đoạn.
Bát đoạn rồi thiên binh sư còn xa không?
Đương nhiên Vu Nhai không dừng lại, hắn phải từng chút một tu sửa Tinh Linh thần nỗ viễn cổ, từng chút một khiến Linh Doanh chuyển hóa thành linh thể. Vu Nhai còn phải biến thanh huyền hoàng kim tinh k·iếm trong tay thành cao cấp nhất. Như mọi người trông thấy, sự sống sắc xanh dung hợp vào huyền hoàng kim tinh k·iếm, màu xanh và ánh lửa hòa cùng, quái dị, hoa lệ, rất khó tin.
Keng keng keng!
Thanh âm giã không dứt, hai thanh âm vang lên có tiết tấu bên dưới Thánh thụ Tinh Linh. Lúc này một thanh âm dừng lại, vẫn là Bố Ân Đặc.
– Chaunả lục giai!
Cuối cùng Bố Ân Đặc rèn huyền hoàng kim tinh k·iếm đến chuẩn lục giai, tức là trình độ lúc trước Vu Nhai đánh gục hai cây thiết côn. Sự sống trong huyền hoàng kim tinh k·iếm có vẻ đậm hơn của Vu Nhai một chút, nhưng sắc mặt Bố Ân Đặc rất khó xem. Mặc dù Bố Ân Đặc lấy lại tự tin nhưng nguyện vọng đánh bại Vu Nhai tan tác không thể nào thành hiện thực.
Bố Ân Đặc cầm huyền hoàng kim tinh k·iếm bản năng nhìn hướng nhân loại kia, gã hét chói tai?
– Không thể nào!
Đây là lần thứ hai Bố Ân Đặc nói không thể nào trong ngày hôm nay, nhưng gã có nói thế nào thì sự thật vẫn bày ra trước mắt. Trong tay Bố Ân Đặc là huyền hoàng kim tinh k·iếm chuẩn lục giai mới ra lò, nhưng nhân loại kia đang gõ huyền hoàng kim tinh k·iếm cũng là chuẩn lục giai.
– Không thể nào! Tuyệt đối không thể! Nhân loại này làm sao có thể . . .
Bố Ân Đặc nhìn Vu Nhai chằm chằm, sợi tóc chải chuốt mượt mà bị gã lắc lư rối tung. Bố Ân Đặc biết với tình huống trước mắt thì huyền hoàng kim tinh k·iếm của gã chỉ miễn cưỡng bất phân thắng bại với nhân loại, đúng vậy, chỉ miễn cưỡng, vì sự sống của đối phương mạnh hơn gã.
– Không, ta đường đường là thiên tài Kim Chuy bộ lạc, ta không thể nào thua được, tuyệt đối không thể! Các ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì? Thêm ma tinh cho ta!
Bố Ân Đặc hét xong mặc kệ đám thuộc hạ Ải Nhân tộc nhìn nhân loại rèn đến mê mẩn.
Thêm ma tinh?
Đây chẳng qua là cái cớ Bố Ân Đặc gai mắt các thuộc hạ say mê nhìn nhân loại kia rèn, nhắc nhở bọn họ là người của ai. Ma tinh hỏa hệ trong đài rèn của Bố Ân Đặc đủ rèn thêm một thanh huyền hoàng kim tinh k·iếm.
Keng keng keng!
Bố Ân Đặc điên cuồng rèn, lúc trước là hai thanh âm có tiết tấu bây giờ một thanh âm vô cùng hỗn loạn. Lòng Bố Ân Đặc loan, gã không tự tin rèn một loại tài liệu thành lục giai.
Loạn loạn loạn . . . Càng lúc càng loạn . . .
Keng!
Bỗng một tiếng vang khẽ ngân dài trong trẻo hơn tiếng rèn vang lên, là tiếng k·iếm ngân, là thanh âm một thanh k·iếm đột phá. Một luồng k·iếm quang màu vàng b·ắn lên cao, sắc xanh chiếu xuống.
Lục giai, huyền hoàng kim tinh k·iếm hoàn toàn là lục giai tinh thuần đã sinh ra.
Bịch!
Bố Ân Đặc vừa bối rối rèn vừa chú ý bên Vu Nhai, chỉ cần k·iếm của hắn sinh ra chút thay đổi là tim gã sẽ run rẩy. Lần này không chỉ tim Bố Ân Đặc run mà toàn thân đều run bần bật, tay thả lỏng, cây búa đập mạnh vào đài rèn.
Bố Ân Đặc thầm rít gào:
– Lục giai, nhân loại này thật sự làm được. Tại sao hắn có thể làm được?
– Ừm! Chưa đủ hoàn mỹ, lục giai, chỉ có đỉnh lục giai mới là lục giai thật sự!
Vu Nhai nhớ kỹ lời Khắc Liệt Luân Tư từng nói, tức là mỗi một huyền binh chỉ khi đến đỉnh mới xem như tiến vào một giai này, còn lại đều không ra gì. Cho nên Vu Nhai nhìn huyền hoàng kim tinh k·iếm xong mới tuyên bố như trên.
Giọng Vu Nhai không lớn nhưng không khí quá yên lặng, mọi người nghe rõ ràng. Đây là nhục nhã, ít nhất Bố Ân Đặc nghĩ vậy.
Vu Nhai không quan tâm Bố Ân Đặc, khi hắn làm việc sẽ cực kỳ nghiêm túc. Vu Nhai quan sát cẩn thận sau đó lại vung búa.
– Không thể nào! Không thể nào! Lão t·ử cũng có thể rèn ra huyền k·iếm lục giai, lão t·ử sẽ không thua nhân loại.
Bố Ân Đặc điên cuồng rèn.
Bố Lôi thở dài thườn thượt:
– Ài.
Bố Lôi thầm nghĩ:
– Đừng nói là trạng thái hiện giờ, dù là lúc Bố Ân Đặc công t·ử mạnh nhất cũng không cách nào thắng nhân loại này, căn bản không cùng một đẳng cấp.
– A! Nhân loại, ngươi dối trá, ngươi không thể nào rèn ra huyền k·iếm lục giai được!
Không biết qua bao lâu, Bố Ân Đặc vứt thanh k·iếm bị giã nát đi, gã phát điên xuống tới chỗ Vu Nhai rèn, nổi khùng rít gào. Đây là lần thứ ba Bố Ân Đặc xông hướng Vu Nhai.
– Nhân loại gian xảo, ngươi dám dùng thủ đoạn bri ổi so tài rèn với ta? Ngươi sỉ nhục Ải Nhân tộc vĩ đại ta, sỉ nhục chức nghiệp rèn, ngươi không xứng rèn!
– Bố Ân Đặc công t·ử, đừng như . . .
Lúc trước đã nói Kim Chuy bộ lạc thông minh nhất cũng vô sỉ nhất trong Ải Nhân tộc. Mấy trăm năm trước Kim Chuy bộ lạc vì phản nghịch chi chuy, vì ám dạ thần thạch trong phản nghịch chi chuy liên hợp với một số bộ lạc Ải Nhân tộc khác tiêu diệt Khắc Liệt Luân Tư và tộc nhân của gã không chừa một người. Bây giờ Bố Ân Đặc vì không chịu thua mà đổi trắng thay đen.
Thua nhân loại trong việc rèn, Bố Ân Đặc tuyệt đối không cho phép điều này. Bố Ân Đặc bất chấp, gã không cần biết bao nhiêu ánh mắt nhìn mình, gã vô sỉ cãi bướng. Đúng vậy, Bố Ân Đặc không nhận thua được.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vu Nhai đang chìm đắm trong tăng mạnh huyền hoàng kim tinh k·iếm, không phải hắn không phát hiện Bố Ân Đặc hay không biết gã nói xong thì giơ chân đạp vào đài rèn trước mặt hắn.
Nếu Vu Nhai muốn ngăn cản chắc chắn sẽ ngăn được Bố Ân Đặc hành hung, nhưng tại sao hắn phải ngăn gã lại?
Bố Lôi muốn ngăn cản Bố Ân Đặc nhưng không kịp.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »