Chương 870: Mau cứu người, không có thời gian

Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vu Nhai cảm giác mặt đất rung rinh làm cơ thể hắn đã đến cực hạn suýt tan vỡ.
Cổ Đế Long Linh dùng chiêu mới:
– Tiểu t·ử, tinh huyết của vua ta đã bị ngươi lấy đi, nơi này không cần thiết chống đỡ nữa. Qua một lúc một góc cung điện sẽ lộ ra ngoài, lúc trước ngươi vào trong không diệt khẩu đám người kia, sợ là bây giờ bọn họ đã tìm cao thủ lại đây điều tra. Ngươi cảm thấy những người này sẽ tha cho ngươi sao?
– Cái gì? Cung điện sắp lộ ra ngoài?
Vu Nhai bực mình:
– Thôn Thiên k·iếm, nàng nhắc đến Thủy Tinh là sao?
Bây giờ lời Thôn Thiên k·iếm linh nói là cọng cỏ cứu mạng cuối cùng của Vu Nhai nên dĩ nhiên hắn muốn hỏi rõ ràng. Nếu không thì dù không có cao thủ từ bên ngoài chạy vào, đám người thực lực yếu như bún kia xông vào, Vu Nhai có các binh linh nên không sao nhưng sẽ bị ảnh hưởng. Mặc dù cung điện không bị lộ ra thì Vu Nhai sắp không chịu đựng nổi nữa.
– Thôi, dù sao vô dụng.
– A! Có phải là loại song tu này nọ? Cần làm chuyện nam nữ?
Đầu óc Vu Nhai khác với người thường, trong tình huống này còn nghĩ ra cách đó. Vu Nhai cảm giác đến cảm xúc kỳ lạ của Thôn Thiên k·iếm linh, hắn phán đoán cách cứu mạng rất là hương diễm trong truyền thuyết thật sự tồn tại.
Nghe nói nhiều nhân vật chính đều làm như vậy, hay hắn cũng thử xem?
Như Thôn Thiên k·iếm linh đã nói, Thủy Tinh không có trong cung điện thì Vu Nhai tìm ai làm chuyện đó để cứu mạng?
Chớp mắt Vu Nhai có ý tưởng mới, đầy mong chờ hỏi:
– Lão bà Thủy Tinh của ta không ở nhưng còn óc lão bà Thôn Thiên k·iếm đây. Nàng thấy bây giờ chúng ta có nên bắt đầu song tu không?
– Ngươi . . .!
Nếu không phải bây giờ Vu Nhai không chịu nổi kích thích thì Thôn Thiên k·iếm linh sẽ đ·âm mấy lỗ trên người hắn.
Thôn Thiên k·iếm linh thở hổn hển vài hơi mới nói:
– Ta là linh thể làm sao song tu với ngươi được? Không đúng, dù ta không phải linh thể cũng sẽ không song tu với ngươi.
– Thôn Thiên k·iếm lão bà, nàng độc ác như vậy sao? Chẳng lẽ nàng trơ mắt nhìn lão công của nàng c·hết?
– Ta nói . . .
Thôn Thiên k·iếm linh nghẹn họng, đã là lúc nào rồi còn nói chuyện nhảm nhí thế này, thật tình . . .
– Phải rồi, Cổ Đế Long Linh nói cung điện sắp lộ ra ngoài. Trong đám người bên ngoài có nữ nhân, lão t·ử tùy tiện đè một người là được.
Vu Nhai vỗ đùi nói:
– Không, không đúng, ta là chính nhân quân t·ử, sẽ không đụng vào nữ nhân khác trừ lão bài. Thôn Thiên k·iếm lão bà, nàng thấy lão công của nàng là nam nhân tốt biết bao, thôi thì nàng hãy thành toàn ta đi. Dù sao chuyện này sớm muộn gì cũng đến!
Thôn Thiên k·iếm linh tức giận quát:
– Ngươi . . . Ngươi đi c·hết đi!
Thôn Thiên k·iếm linh chỉ bực mình một lúc rồi nói:
– Dù bên ngoài có nữ nhân cũng không phải ai đều được, ít nhất thực lực từ hoàng binh sư trở nên, không thì chẳng những không có hiệu quả còn hại c·hết người ta.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vu Nhai một lần nữa cảm giác động đất, một góc cung điện lộ ra ngoài.
Cổ Đế Long Linh ở bên ngoài gào thét thật lâu:
– Tiểu t·ử, ngươi còn chờ cái gì nữa? Mau quyết định đi, ngươi thật sự muốn c·hết?
Cổ Đế Long Linh thầm nghĩ:
– c·hết t·iệt, tiểu t·ử này như đã bị hôn mê, la lớn cỡ nào cũng không nghe hắn trả lời trả vốn, nhịp tim đập không nhanh hơn chút nào. Lúc trước còn đập theo thanh âm của mình.
Cổ Đế Long Linh không biết Vu Nhai đã quên biến đổi trên cơ thể, hắn đang bận rộn thảo luận vấn đề song tu với Thôn Thiên k·iếm linh.
– c·hết t·iệt. Tiểu t·ử, coi như ta sợ ngươi.
Cổ Đế Long Linh giãy dụa một lúc rồi xông vào cơ thể Vu Nhai. Như Cổ Đế Long Linh đã nói, chỉ cần nó vào cơ thể Vu Nhai sẽ khiến tinh huyết ngộ nhận hắn là nhất k·iếm kinh thiên, tinh huyết không đến mức tiếp tục phá hoại.
Vu Nhai đang suy nghĩ làm sao thuyết phục Thôn Thiên k·iếm linh song tu thì Cổ Đế Long Linh bỗng lao vào cơ thể, hắn chớp mắt.
Vu Nhai hoang mang hỏi:
– A! Cổ Đế Long Linh, ngươi tiến vào làm gì?
Cổ Đế Long Linh rống to:
– Tiểu t·ử, ta biết ngươi cứng đầu, lão t·ử sợ ngươi được chưa? Bây giờ chỉ cần ngươi hứa có ngày nào rèn ra k·iếm thể không thua gì Thôn Thiên k·iếm cho lão t·ử, hứa tìm huyết mạch giả Đế Long tộc giúp ta thì lão t·ử sẽ giúp ngươi!
Cổ Đế Long Linh không biết Vu Nhai thật sự mờ mịt chứ không phải cứng đầu, nó cho rằng hắn cố ý.
Như lúc trước Cổ Đế Long Linh đã nói, trong lòng nó công nhận Vu Nhai, không muốn hắn c·hết. Thấy Vu Nhai tan vỡ, đặc biệt là cung điện lộ ra, Cổ Đế Long Linh biết cứ tiếp tục như vậy dù hắn không nứt vỡ thì cũng sẽ bị người bên ngoài g·iết c·hết. Cổ Đế Long Linh bất đắc dĩ đành thỏa hiệp với Vu Nhai.
Vu Nhai ngây người sau đó phản ứng lại, hắn mừng như điên.
Vu Nhai đồng ý ngay:
– Ngươi nói gì? Tốt, yêu cầu này khỏi cần hứa ta cũng sẽ giúp ngươi.
Chuyện song tu với Thôn Thiên k·iếm linh lại trở nên xa xôi.
– Thả lỏng thân thể, dung hợp với ta, vận chuyển huyền khí.
Triệu Hoán Thần Binh @ TгᴜʏᴇпTT5.me
Tuy trong lòng Cổ Đế Long Linh cực kỳ khó chịu nhưng bây giờ nó buộc lòng phản ngoan ngoãn giúp Vu Nhai. Rất nhanh Cổ Đế Long Linh trợn to mắt, cùng với Vu Nhai vận chuyển huyền khí nó phát hiện một sự thật.
– Nguy rồi, trong tinh huyết tồn tại ý diệt sát đã hoàn toàn phát huy ra, xem ngươi là kẻ thù. Dù bây giờ ta nhập vào cơ thể ngươi cũng sẽ bị ý chí hủy diệt trong tinh huyết cho rằng là biểu hiện giả dối. c·hết t·iệt, kéo dài quá lâu.
Vu Nhai mờ mịt hỏi:
– Là sao?
Cổ Đế Long Linh thẫn thờ nói:
– Nghĩa là bây giờ ta tối đa mượn hiểu biết về Đế Long tộc phát huy ra lực lượng nhiều hơn binh linh một chút, cơ bản chút lực lượng này hoàn toàn có thể bỏ qua.
Vu Nhai lần nữa luống cuống lên:
– Tổ cha nó, bà nội cha nó! Lập tức vào ý thức của ta đi, có biến thành Đế Long tộc cũng kệ nó.
– Vô dụng, nếu ta tiến vào sẽ bị nhận là Đế Long tộc giả, bây giờ ngươi có biến thành Đế Long tộc vẫn bị cho rằng hàng giả.
Giọng Cổ Đế Long Linh càng lúc càng cứng, càng tuyệt vọng.
– Tổ cha nó, cuộc đời xuyên qua của lão t·ử tàn rồi sao?
Vu Nhai ngây người. C·hết, Vu Nhai từng nghĩ đến điều này, nhưng hắn chưa từng nghĩ c·hết uất ức như vậy. Bi kịch nhất là c·hết vào tay binh linh của mình. Đúng rồi, còn cách cuối cùng.
– Thôn Thiên k·iếm lão bà, dù sao nàng là linh thể, hãy thành toàn ta đi, không cứu sống được cũng không sao. Ít nhất để ta trước khi c·hết phá thân xử nam!
Thôn Thiên k·iếm linh ngây ngẩn, thầm nghĩ:
– Không phải đâu? Hắn thật sự sẽ c·hết? Phải . . . Thành toàn hắn thật sao?
– U Hoang . . . U Hoang . . .
– U Hoang, ai đang kêu ngươi?
Các binh linh chợt nghe một giọng nữ, Khắc Liệt Luân Tư ngây người hỏi U Hoang U Hoang k·iếm linh cũng ngây ngốc đứng cạnh mình.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »