Chương 59
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Re: [Đam mỹ – Trùng sinh] Trọng hồi mạt thế chi thiên la kinh vũ – SISIMO – Điểm: 10
Tuyển Mod cho các box Truyện, mục Giao lưu – Chia sẻ và Chuyên mục giải trí
Chương 59 – Luận về thời gian dài ngắn của “lần đầu tiên”
Chờ đến lúc Liễu Minh Tuệ tìm được bốn người Thẩm Trì, bọn hắn đã sớm vào trong Thanh Thanh, chìm xuống biển.
Những việc sau đó tin tưởng tên xấu xa Liễu Minh Tuệ có thể tự giải quyết được. Trên thực tế việc cậu ta lợi dụng Diệp Dương mang bốn người Thẩm Trì vào trong đã trở thành một nhược điểm, cũng không phải tất cả các khách khứa tại yến tiệc đều đã c·hết, Liễu Minh Tuệ không c·hết, rất nhiều dị năng giả cấp cao cũng sống sót, kiểm tra lần cuối liền tập trung vào thân phận giả của bốn người Thẩm Trì, đây chính là thiệp mời do Thu Lộc Cung Kiko đưa, nhưng cô ta đã c·hết, căn bản là c·hết không có đối chứng.
Diệp Dương lại phát hoảng muốn c·hết, cô ta biết tại sao lại như thế, thậm chí biết rất rõ ràng, một hồi tai nạn như vậy, Fujimoto Eikei c·hết, Fujimoto Shuichi c·hết, Miyamoto Nanami c·hết, hậu duệ Thiên Hoàng Tam Phổ Cung và Thu Lộc Cung cũng không sống được, chỉ cần dính líu nửa điểm, Nhật Bản hiện giờ sẽ có rất nhiều người muốn g·iết cô ta, hiện tại cô ta chỉ có thể nằm trong tay Liễu Minh Tuệ, nghe theo cậu ta điều khiển, lấy phương thức Liễu Minh Tuệ làm việc, những việc cô ta đã làm, cậu nhất định nắm chắc chứng cứ trong tay, đây là điểm Diệp Dương không cần băn khoăn.
Hai tháng sau, Kỷ Oánh đang bụng lớn bị mấy người Nhật Bản bí mật hộ tống tới Nhật Bản, mấy người này đều là gián điệp Nhật Bản ở Trung Quốc, dù thân phận có bại lộ, bọn họ cũng phải đưa cô trở về Nhật Bản, nguyên nhân chính là đứa trẻ trong bụng cô ta! Diệp Dương đã bị trục xuất về nước. Trong số những người an toàn trở về từ Trung Quốc lần trước, thủ lĩnh là Ichiro nay đã c·hết, nhưng không phải tất cả đều c·hết trong buổi yến tiệc thượng lưu đó, không ít người là quan quân cấp thấp hoặc cấp trung, bọn họ đều biết Kỷ Oánh hầu hạ bên người Miura Tsubasa, tính tháng tuổi đứa bé trong bụng, đứa bé này nhất định là của Miura Tsubasa!
Nói cách khác, người đàn bà Trung Quốc này đang mang hậu duệ duy nhất của Thiên Hoàng!
Người Nhật Bản chỉ có thể nghẹn một bụng khí mà phục vụ Kỷ Oánh, không thể không nói, cô ta là một người phụ nữ đầy thần kỳ, thủ đoạn so với Diệp Dương không biết cao siêu hơn bao nhiêu lần, trong khoảng thời gian ngắn khiến cho người Nhật Bản tiếp nhận thân phận mẫu thân Thiên Hoàng kế nhiệm của cô ta, cũng không còn cách nào khác, người Nhật Bản dị thường tôn sùng Thiên Hoàng, huyết mạch của Thiên Hoàng không thể bị cắt đứt, dù Kỷ Oánh trong mắt bọn họ chỉ là một nữ nhân thấp hèn, nhưng trong bụng cô ta là hy vọng duy nhất của bọn họ. Liễu Minh Tuệ cũng phải cảm thán trí tuệ của nữ nhân này, cô ta là một viên minh kỳ, so với Diệp Dương ám kỳ thì xuất sắc hơn nhiều!
Cơ hồ không có ai dám xuống tay với cô ta, bởi vì cô ta không có dị năng, lại chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân xinh đẹp nhu nhược bình thường, dù cô ta là người Trung Quốc, lại có vẻ như không có tí uy hiếp nào, hơn nữa, cô ta tự nguyện đi theo những gián điệp kia vào Nhật Bản, thậm chí có thể nói là khá nguyện ý, cực kỳ phối hợp.
“Năm đó ngài Miura đã nói là sẽ dẫn tôi về Nhật Bản, cuối cùng lại bỏ tôi lại…” Kỷ Oánh khóc nức nở, giống như một cô gái thật lòng yêu Miura Tsubasa.
Biết kế hoạch của bọn họ thất bại ít nhiều liên quan đến nữ nhân này, biết Miura Tsubasa hận thấu nữ nhân này chỉ có một số người, Miura Tsubasa lại thấy việc mình bị một nữ nhân đ·âm sau lưng là một nỗi nhục, đương nhiên sẽ không lan truyền ra ngoài, cố tình những người này đều đã c·hết ở trong buổi yến tiệc, dù có cá lọt lưới cũng đã bị Liễu Minh Tuệ bí mật t·hủ t·iêu, những quan quân cấp thấp, cấp trung vẫn tưởng Kỷ Oánh là nữ nhân được Miura Tsubasa sủng ái nhất, cô ta ở cạnh Miura Tsubasa đã nhiều năm không phải người những nữ nhân khác có thể sánh bằng. G·iết cô ta là để lại tai hoạ ngầm, nếu tương lai Thiên Hoàng của bọn họ trưởng thành, biết có người g·iết mẫu thân của ngài, liệu Thiên Hoàng bệ hạ có tha thứ cho người ra tay không?
Cho nên trong thời gian ngắn, an toàn Kỷ Oánh không cần lo lắng. Liễu Minh Tuệ rất nhanh an bài bốn gián điệp ở cạnh cô, trong đó có ba người đều là kẻ lão luyện đã nằm vùng ở Nhật Bản hơn năm năm, người Nhật Bản không chút hoài nghi bọn họ, đây đều là những dị năng giả trên cấp ba, đủ để bảo hộ Kỷ Oánh an toàn.
Cô ta là một quân cờ rất tốt, không thể để cô ta c·hết dễ dàng như vậy.
Kỷ Oánh, rốt cuộc như cô mong ước đã lâu, có một đàn hậu vệ, cuộc sống sung sướng, áo cơm không lo, đối với một người thường ở tận thế mà nói, còn gì chưa đủ?
Huống chi, điều cô ta có thể làm còn rất nhiều.
Mà nữ nhân truyền kỳ Kỷ Oánh này ở Nhật Bản có thể tạo nên bao nhiêu sóng gió cũng không phải điều bọn Thẩm Trì có thể đoán trước, bọn hắn chỉ đơn giản làm những thứ bọn hắn có thể làm cũng như phải làm, trong ngày hôm đấy liền rời khỏi Nhật Bản.
Trong Thanh Thanh khắp nơi đều là cây cối của Thẩm Lưu Mộc, không những làm sạch không khí còn có thể cách âm khá tốt, lúc trở lại bọn họ đều có chút mệt mỏi, mơ mơ màng màng nằm xuống đi ngủ.
Chỉ là giấc ngủ này, có thứ gì đó không đúng.
Tác dụng của mỵ độc với dị năng giả tuy nhỏ hơn nhiều người thường, nhưng không phải là không có tác dụng, lúc đầu không có cảm giác, nhưng ngủ không được bao lâu toàn thân bắt đầu nóng lên.
Cái cảm giác khô nóng này cơ hồ xa lạ với Thẩm Trì, trên thực tế từ khi xuyên qua, thân thể này không quá giống người bình thường, không dễ dàng bị khơi dậy t·ình d·ục, hơn nữa tận thế, phương thức phát tiết tinh lực có rất nhiều, phần lớn thời gian đều dùng để đánh nhau, không có nhiều xúc động như xưa. Loại xúc động này cũng có q·uan h·ệ rất lớn với tâm tính của bản thân, Thẩm Trì dù là đời trước hay đời này, tâm tính đều bình thản, sau ba năm ở sở nghiên cứu, lại càng không có cái cảm giác này, dù là ai ở trong hoàn cảnh đó ngây người ba năm mà vẫn còn tính dục bình thường, đó là kỳ tích!
Theo thiết kế của Kỷ Gia ở trong Thanh Thanh, nơi cô bé cùng Minh Nguyệt ngủ có dùng màn trúc ngăn lại, nhưng bên Thẩm Trì và Thẩm Lưu Mộc lại không có, bọn họ vẫn cùng ngủ ở một chiếc giường lớn, dạo gần đây Thẩm Lưu Mộc giống như tới kỳ động dục vậy, Thẩm Trì lắm lúc phải ngủ dưới mặt đất, dù sao nằm ngủ trên đống lá trúc cũng không quá tệ.
Nhưng hôm nay bọn hắn đều mệt mỏi, lúc nằm xuống ngủ, Thẩm Trì còn chưa chú ý đến điểm này, cho đến khi Thẩm Lưu Mộc thở gấp dựa sát bên người, hắn liền cảm thấy có điều không ổn.
Thẩm Lưu Mộc vừa qua tuổi mười lăm, đây chính là tuổi dậy thì của các cô cậu bé, cũng vì đang trong thời kỳ phát dục nên thời gian gần đây y mới cơ khát như vậy.
Do ảnh hưởng của mỵ độc, mắt của y trong bóng tối cũng hơi đỏ lên.
Thẩm Trì bắt lấy cổ áo của y, cắn răng nói, “Con là dị năng giả hệ mộc, không tự giải độc cho mình được sao!”
Thẩm Lưu Mộc mở to mắt nhìn hắn, trong giọng nói mang theo chút khẩn cầu, “Ba ba, con khó chịu, người giúp con được không, độc đã giải, nhưng con đã cứng rồi!” Y giãy tay Thẩm Trì ra, hung hăn hôn Thẩm Trì, giống như muốn cắn đứt vậy, “Thẩm Trì, tôi muốn l·àm t·ình với anh!”
…..Cái khỉ gì, là tên khốn nào dạy nó cái thứ đồi truỵ này!
Nhưng cảm giác được thứ nóng bỏng nào đó đè vào bụng dưới của hắn, Thẩm Trì cả người có chút không tốt, thật sự không muốn thừa nhận hắn cũng có cảm giác, trừng mắt nhìn Thẩm Lưu Mộc nói. “Còn không mau giải độc cho ba!”.
Thẩm Trì vốn không coi ra gì, dù bị rơi vào trạng thái Debuff, nhưng m·áu lại không giảm xuống, lúc đó không có cảm giác gì, lúc này mới cảm giác được tình hình tồi tệ.
Ý, chờ một chút, Kỷ Gia và Minh Nguyệt!
Minh Nguyệt, cậu không thể xuống tay với Gia Gia được, cô bé mới mười bốn tuổi, chỉ là một cô bé mười bốn tuổi vị thành niên mà thôi!
“Còn Minh Nguyệt và Gia Gia cách vách nữa, mau giải độc cho họ, có nghe không!” Thẩm Trì lại đẩy ra Thẩm Lưu Mộc đang sát tới, hung dữ nói.
Thẩm Lưu Mộc lại đến gần l·iếm hầu kết Thẩm Trì, thanh âm đè nén, “Giúp con giải quyết thì con sẽ làm, nếu không cho thà để Minh Nguyệt đắc thủ! Dù sao Kỷ Gia xác định trốn không thoát!”
Thẩm Trì: “…”
Hắn biết mà! Con trai mười lăm mười sáu tuổi khó dạy bảo nhất, có một từ để chỉ điều này – thời kỳ phản nghịch! Chính là thời kỳ người lớn nói gì cũng không chịu nghe lời!
Thẩm Lưu Mộc bộ dạng rất dễ nhìn, y vốn có một khuôn mặt xinh đẹp, lúc động tình khoé mắt chứa đầy ái tình, cả người đều sinh động hẳn lên, nhưng khát vọng trong mắt y dị thường mang tính xâm lực, hoàn toàn sẽ không bởi vì bộ dạng xinh đẹp của y mà hiểu nhầm giới tính của y, trái lại càng khiến người ta nhận thức được, trước mắt là một người đàn ông, dù mới chỉ là một đứa nhỏ, nhưng lại mang cảm giác áp bách giống con thú nhỏ, đây rõ ràng là một người đàn ông, dù vẫn còn pha chút ngây ngô.
Thẩm Trì ngay cả tự dùng tay an ủi cũng là điều rất lâu trước kia, dưới tình huống này, Thẩm Lưu Mộc mang đến cho hắn một loại cấp bách không cho cự tuyệt, trong cấp bách còn mang theo vài phần cầu xin, nhìn thấy hai má đỏ lên cùng chút nước ở khoé mắt của y, Thẩm Trì ngay cả nói lời cự tuyệt cũng không làm được.
Hắn biết đàn ông lúc không được an ủi khó chịu như thế nào, hắn cũng là một thằng đàn ông.
Rơi vào đường cùng hắn đành thở dài, vươn tay vào trong quần Thẩm Lưu Mộc.
Một đằng ra vẻ trấn tĩnh, trong lòng mặc niệm: mình là người đàn ông thành thục, giúp đứa nhỏ một lần vậy, một đằng lại bởi vì khô nóng trong người mà càng thêm quẫn bách.
Sống lâu như vậy, hắn quả thật ít khi rơi vào tình cảnh quẫn bách như vậy!
Người bình thường lần đầu tiên thường không quá lâu, Thẩm Lưu Mộc cũng giống vậy, y khí huyết dâng trào, Thẩm Trì vốn không biết Thẩm Lưu Mộc yêu hắn đến chừng nào, đừng nói đến việc Thẩm Lưu Mộc đang giúp y, chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của Thẩm Trì, cảm nhận được hô hấp và ánh mắt của hắn, cũng có thể khiến Thẩm Lưu Mộc l·ên đ·ỉnh, khi tay Thẩm Trì chạm vào y, y cơ hồ cả người như bị thiêu cháy, bị vây trong trạng thái cực kỳ hưng phấn.
Cơ hồ nhịn không được, không bao lâu đã tiết ra.
Thẩm Trì nhẹ nhàng thở ra, liền cảm thấy cả người càng nóng thêm, hơi thở gấp gáp cùng tiếng rên rỉ không chút kiềm chế của thiếu niên trước mắt này như muốn chọc tức hắn vậy! Không thèm tiết chế thì thôi, biết xấu hổ một tí không được sao!
Sau đó, động tác kế tiếp chủa Thẩm Lưu Mộc làm cho Thẩm Trì ngây ngẩn cả người, y cư nhiên cúi xuống, cách lớp quần nhẹ nhàng hôn lên bộ vị đang hưng phấn của Thẩm Trì!
Trong bóng tối, tiếng khoá quần kéo xuống đặc biệt rõ ràng, Thẩm Trì chỉ cảm thấy trong đầu như có thứ gì đó thoáng cái đập vào!
Hắn luôn luôn không học được cái gọi là lừa mình dối người, suy nghĩ của hắn từ trước đến nay đều lãnh tĩnh lại thành thực, hắn biết rõ, điều này không phải hoàn toàn là do thứ mỵ độc c·hết t·iệt đó.
Hắn vốn không phải đồng tính luyến ái, nhưng đây là đứa con hắn một tay nuôi lớn, là người vô cùng quan trọng trong lòng hắn, quả thật có thể khiến hắn động tình.
Rất nhanh, ngay cả tâm tình suy nghĩ hắn cũng không có.
Thanh Thanh bình tĩnh trôi nổi ở trong nước biển, duỗi cơ thể đạp nước, sau một đêm, lại đến bình minh.
Sáng sớm sắc mặt Thẩm Trì mang theo vài phần mất tự nhiên, cũng không nói chuyện với Thẩm Lưu Mộc. Thẩm Lưu Mộc hôm nay đặc biệt đặc biệt ngoan ngoãn, mỗi lần ánh mắt Thẩm Trì đảo qua y y lại lộ ra nụ cười lấy lòng như một con chó lớn, khiến Thẩm Trì cảm thấy y trông thật ngu đần…
Thấy Kỷ Gia và Minh Nguyệt mãi không đến ăn điểm tâm, Thẩm Trì lại càng áy náy cùng bất an, chậc, sau đó hắn đã hoàn toàn quên chuyện muốn Thẩm Lưu Mộc giúp Minh Nguyệt và Kỷ Gia giải độc…
Lại đợi một lúc, Thẩm Trì đang lo lắng có nên đi gọi bọn nhỏ không, Minh Nguyệt và Kỷ Gia rốt cuộc lên trên tầng, cháo nóng toả ra mùi hương ngon miêng, Thẩm Trì làm bánh hương*, thêm bát cháo loãng, thật sự là một bữa ăn sáng ngon lành.
*Bánh hương: là đồ điểm tâm chủ yếu của người Hoa ở Malaysia, bên trong là kẹo mạch nha, bên ngoài vỏ bánh giòn, dễ vỡ, hình dạng giống móng ngựa, khi nướng toả ra mùi hương mê người nên ở Malaysia được gọi là bánh hương.
Nhưng trạng thái của Minh Nguyệt và Kỷ Gia có gì đó hơi sai!
Tại sao Kỷ Gia lại bình tĩnh như thường, cước bộ ung dung, ngược lại Minh Nguyệt lại bày ra bộ dáng cô vợ nhỏ, thật là không khoa học!
Thẩm Trì tuy không phải người nhiều chuyện, nhưng hắn vẫn quan tâm hỏi Kỷ Gia, “Gia gia, con không sao chứ?”
Kỷ Gia gật gật đầu, “Không sao ạ, độc ngày hôm qua sao? Con ngay lúc ấy đã lập tức chuyển dời sang người rối gỗ rồi”.
Thẩm Trì: “…” Khỉ gió, làm ta lo lắng không một hồi!
“Nhưng Minh Nguyệt thật ra, đêm qua rất….” Khuôn mặt Kỷ Gia ửng đỏ, “Con biết trên sách giáo dục sức khoẻ có ghi, đây là tình trạng của nam sinh bình thường, chú Thẩm yên tâm, con đã giúp anh ấy rồi!”
Con giúp anh ấy…
Giúp anh ấy…
Anh ấy!
“Gia Gia, con là nói, con giúp nó, giúp nó, giúp nó cái kia…”
Kỷ Gia gật gật đầu, vẻ mặt nghi hoặc, “Có gì không đúng sao ạ?”
Có gì không đúng sao??
Mẹ nó Thẩm Trì muốn lật bàn, đay rốt cuộc quá thuần khiết hay quá bạo dạn đây!
Đứa nhỏ Kỷ Gia này trên người luôn có sự mâu thuẫn, nếu nói tính cách thì hoàn toàn là một cô bé dịu dàng điềm đạm nho nhã, thế nhưng dị năng lại là cái loại thích móc mắt người khác, mà ở phương diện này, Thẩm Trì thấy cô bé hẳn là thuần khiết trong sáng, nhưng cố tình cô bé lại phát ra câu nói bạo dạn này!
Dáng vẻ cúi thấp đầu của Minh Nguyệt rốt cuộc cũng khiến tâm lý của Thẩm Trì cân bằng hơn một chút, chí ít còn có đứa nhỏ bình thường, không phải sao? Chí ít Minh Nguyệt còn biết thẹn thùng.
“Tương lai con sẽ gả cho Minh Nguyệt, cho nên không có chuyện gì phải không?” Ánh mắt Kỷ Gia trong suốt không chút vẩn đục, cô bé thật lòng thật ý hỏi Thẩm Trì.
Thẩm Trì thoáng cái nghẹn lời, căn bản không biết phải trả lời cô bé thế nào.
Minh Nguyệt lại lập tức ngẩng đầu, kinh hỉ nói, “Gia Gia, em đồng ý trở thành cô vợ nhỏ của anh sao?”
Kỷ Gia không chút do dự “Dạ” một tiếng.
Thẩm Trì: “…” Hắn tại sao có cảm giác hai đứa trước mặt căn bản không biết gả cưới có ý nghĩa gì, hoàn toàn là cảm giác hai đứa nhỏ chúng nó đang chơi trò gia đình!
Trạng thái ngượng ngùng của Minh Nguyệt lập tức không còn, cậu nghiêm túc nói với Kỷ Gia, “Lần sau anh nhất định sẽ không nhanh như vậy, em hãy yên tâm!” Cậu ngượng ngùng cười cười, cái bộ dạng này nói cho Thẩm Trì biết, nguyên nhân vừa rồi cậu chàng ngượng ngùng không phải vì cái việc này, mà là do xấu hổ vì “quá nhanh”!
“Làn đầu tiên mà, lúc nào cũng vậy, trên sách viết đều như vậy hết.” Thẩm Lưu Mộc quang minh chính đại gia nhập vào cuộc thảo luận.
Ta phải kiềm chế, có sách nào phóng túng như vậy, ba đứa nhỏ c·hết dẫm này căn bản không đi theo tiết tấu người bình thường!!
Hơn nữa, loại sự tình này thích hợp để nói trên bàn cơm sao!!
Cmn làm sao ăn hết điểm tâm bây giờ!