Chương 2: Thân phận
Lúc này, Hoàng hậu không hề bận tâm đến việc Thái t·ử phi đang nằm trên giường, nhanh chóng kéo “Thuần nhi” về phía mình dịu dàng trò chuyện. Sau khi đã hỏi xong tất cả những việc hàng ngày của “Thuần nhi”, mới nhìn về phía Thái t·ử phi nằm trên giường.
“Thân thể của Thái t·ử phi thế nào rồi?”
Thái t·ử chớp chớp mắt vẫn còn chưa kịp lên tiếng thì cung nữ đứng bên cạnh đã cung kính trả lời thay
“Thưa Hoàng hậu nương nương, thân thể của Thái t·ử phi đã ổn định rồi ạ”.
“Vậy thì tốt rồi”
Hoàng hậu gật đầu, dặn dò Thuần nhi một vài điều, sau đó, sai người mang một ít báu vật ban cho Thái t·ử. Cuối cùng, Hoàng hậu xoay người bước đi, ngay lập tức, đám cung nữ cũng nhanh chóng đi theo.
Sau khi Hoàng hậu rời đi, Thái t·ử vẫn chưa lấy lại được tinh thần, việc liên tục bị mọi người gọi là “Thái t·ử phi” quả thật là một sự đả kích rất lớn. Thêm vào đó, việc phải đối diện với một cung điện xa lạ, cung nữ xa lạ, còn có một Hoàng hậu và một triều đại xa lạ khiến cho Thái t·ử cảm thấy vô cùng bất an.
Lúc này, Thái t·ử đã phần nào đoán được đã xảy ra chuyện gì nhưng suy nghĩ lại, vẫn cảm thấy quả thật là rất vô lý. Mọi việc càng lúc càng rõ ràng khiến cho Thái t·ử không thể nào không để tâm đến.
Trong lúc vẫn còn đang bận suy nghĩ thì tên ngốc kia đã tiến đến bên cạnh giường, bò lên nằm rồi nói:
“Phàm Phàm, ngươi ngủ lâu lắm rồi đó”.
Lúc này, trong giọng nói của hắn có chút oán giận.
“À… ta đã ngủ bao lâu rồi?”
“… năm ngày…”
Tên ngốc nhíu mày, sau đó, xòe bàn tay, đếm đếm một lát rồi mới đưa ra đáp án.
“Ngươi… à không, điện… điện hạ, ngài vừa gọi ta là gì vậy?”
Đường đường là Thái t·ử Đại Lương, vậy mà bây giờ lại phải lên tiếng gọi một người xa lạ là điện hạ, dĩ nhiên là cảm thấy có chút khó khăn.
“Dĩ nhiên là Phàm Phàm rồi”
Tên ngốc nhanh chóng lên tiếng, lúc này, vẻ mặt của hắn lộ vẻ nghi ngờ, dường như hắn không hiểu được lý do vì sao Thái t·ử phi của mình lại thắc mắc về vấn đề xưng hô này.
Phàm Phàm… Phàm Phàm… Thái t·ử lẩm bẩm, lúc này, sự tuyệt vọng trong lòng của Thái t·ử chỉ có tăng chứ không có giảm.
Triều đình Đại Chu quả thật là có một Thái t·ử vô cùng ngu ngốc, tên là Đậu Thuần, bên cạnh đó, mỗi khi nhắc đến Đậu Thuần, người ta lại nhớ đến một người cũng nổi danh không kém, đó là Thái t·ử phi Trác Kinh Phàm. Cuộc đời của Trác Kinh Phàm không được sử sách ghi chép nhiều, nhưng điều duy nhất làm cho người ta ấn tượng về vị Thái t·ử phi này chính là: hắn là một nam nhân, cao khoảng bảy thước ( khoảng 1,65m)
Đây quả thật là một sự đả kích rất lớn đối với Thái t·ử nhưng lúc này, người khiến cho Thái t·ử cảm thấy thất vọng nhất chính là phụ hoàng của Đậu Thuần, Đậu Uyên, đây cũng chính là vị Hoàng đế cuối cùng của triều đình Đại Chu.Thái t·ử ngồi trên giường thất thần, mọi việc đã như thế này, cũng không tự dối gạt bản thân. Lúc nãy, Thái t·ử đã phần nào hiểu ra mọi việc nhưng vẫn không thể nào nghĩ được rằng: có một ngày, bản thân sẽ phải lâm vào tình cảnh như thế này.
Đường đường là Thái t·ử của Đại Lương, mà bây giờ, lại ở trong thân thể Thái t·ử phi của triều đình Đại Chu.
Thái t·ử khẽ nhắm mắt, cố nhớ lại những việc đã xảy ra trước đây, đột nhiên, Thái t·ử cảm thấy sống lưng lạnh buốt, hóa ra mình đã c·hết, đã c·hết sau nhát k·iếm của tên thích khách kia. Nhưng Thái t·ử không hiểu được vì lý do gì mình không đến cõi hoàng tuyền, cũng không uống canh Mạnh Bà mà bị đưa trở về triều đình Đại Chu.
Thái t·ử cố gắng lấy lại bình tĩnh, mặc dù giờ đây cảm thấy vô cùng oán giận, nhưng việc đã đến nước này, chẳng lẽ lại tự cầm k·iếm đ·âm vào n·gực mình nữa sao?
Không! Ông trời đã cho mình được sống lại một lần nữa, nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Thái t·ử mở mắt ra nhìn Đậu Thuần đang nằm bên cạnh. Tuy rằng lúc này, đang là thân phận Thái t·ử phi nhưng dù sao đi chăng nữa, trước khi c·hết vẫn là người đứng đầu Đông cung.
Bên cạnh đó, Thái t·ử lại hiểu rất rõ lịch sử của triều Đại Chu, biết được những chuyện sẽ xảy ra trong tương lai, đồng thời, Thái t·ử cũng biết nam t·ử đang nằm bên cạnh đã bị người khác hạ độc nên mới trở thành một kẻ ngốc như vậy.
Nếu có thể tận dụng được lợi thế này, dĩ nhiên là có cơ hội ngồi lên ngai vàng ở điện Lưỡng Nghi. Sau khi trở thành Hoàng đế, Thái t·ử sẽ thành thân với người của Lương gia, sau đó hạ sinh hoàng t·ử, và truyền ngôi lại cho hoàng t·ử này. Lúc đó, tuy rằng triều đình Đại Lương không tồn tại nhưng người ngồi trên ngai vàng vẫn mang huyết mạch của Lương gia, vậy xem như không hổ thẹn với tổ tiên Lương gia.
Trong lúc Thái t·ử vẫn còn đang bận tính toán, thì bên tai lại liên tục vang lên giọng nói của tên ngốc kia, Thái t·ử nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn rồi khẽ quát:
“Im lặng “.
Đậu Thuần mở to hai mắt, gương mặt tràn ngập vẻ tủi thân:
“Phàm Phàm, ngươi không những không chơi với ta mà còn mắng ta”.
“Thái t·ử phi, Hoàng hậu nương nương dặn dò rằng người nhất định phải chăm sóc Thái t·ử điện hạ thật chu đáo”
Lúc này, cung nữ đứng bên cạnh chiếc giường nhanh chóng bước lên phía trước, nhìn về phía Thái t·ử rồi nói.
Thái độ có phần thất lễ của cung nữ kia khiến cho Thái t·ử cảm thấy vô cùng tức giận, nàng ta chỉ là một cung nữ nhỏ bé, vậy mà lại dám lên tiếng dạy dỗ Thái t·ử phi, quả thật là rất to gan.
“Bảo bọn họ lui xuống hết đi”
Thái t·ử hít một hơi thật sâu, cố gắng kềm nén cơn giận, nhìn về phía Đậu Thuần rồi nhanh chóng lên tiếng. Lúc này, Thái t·ử vẫn chưa hiểu rõ mọi chuyện, tùy tiện nổi giận xem ra không phải là một việc tốt.
Lúc nãy, khi vừa tỉnh lại, chỉ có một cung nữ ở bên cạnh hầu hạ, thêm vào đó, cung nữ đi theo bên cạnh Đậu Thuần cũng không thèm thỉnh an, xem ra, tên Thái t·ử phi này có vẻ rất vô dụng.”Thái t·ử phi, Hoàng hậu nương nương đã dặn dò nô tì phải luôn túc trực bên cạnh Thái t·ử, không được rời khỏi dù chỉ là nửa bước”
Cung nữ kia lại lên tiếng.
“… ngươi tên gì?”
Lúc này, tuy rằng cảm thấy vô cùng tức giận nhưng Thái t·ử ngoài mặt, vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh.
“Nô tì tên là Xuân Đào”
Xuân Đào khẽ cúi đầu, tỏ vẻ cung kính trả lời, nhưng vẫn đứng yên, không hề có ý định quỳ gối hành lễ.
Thái t·ử khẽ nhếch môi, đôi mắt đen như mực của chăm chú quan sát Xuân Đào. Sau đó, Thái t·ử lên tiếng, giọng nói vô cùng nhẹ nhàng
“Xuân Đào, phải không? Được rồi, ta sẽ nhớ rõ”.
Lời nói này khiến cho cung nữ hầu hạ bên cạnh Thái t·ử phi ngẩn người, khẽ ngẩng đầu lên, định lén lút nhìn sắc mặt của chủ t·ử, nhưng không ngờ rằng cung nữ kia đã bị ánh mắt lạnh lùng của Thái t·ử phi dọa cho hoảng sợ.
Thái t·ử lặng lẽ quan sát sắc mặt của cung nữ kia, sau đó, lên tiếng:
“Đỡ ta đứng dậy”.
Thái t·ử thầm nghĩ nhất định phải điều đám cung nữ này đi nơi khác, bọn chúng không những không biết phép tắc mà còn vô lễ, giữ lại thì được ích lợi gì chứ?
Nhưng nếu không nhận được sự dung túng từ phía Hoàng hậu, tại sao đám cung nữ này lại dám vô lễ với Thái t·ử phi chứ? Không, không thể nào, chẳng lẽ bọn chúng lại to gan như vậy sao?
Thái t·ử thở dài, xem ra Hoàng hậu không thích vị Thái t·ử phi này cho lắm.
Nhưng công bằng mà nói, Trác Kinh Phàm nhập cung với danh phận Thái t·ử phi chẳng phải chỉ để chăm sóc cho Thái t·ử sao? Về phần Hoàng hậu, việc hoàng nhi duy nhất thành thân với nam nhân nhất định sẽ khiến cho bà ta cảm thấy vô cùng khó chịu.
Thái t·ử khẽ mỉm cười, nhưng cho dù Hoàng hậu có khó chịu đi chăng nữa thì cũng chẳng thay đổi được sự thật. Còn nữa, tuy rằng Hoàng hậu không thích vị Thái t·ử phi này nhưng Đậu Thuần lại rất thích.
Thái t·ử liếc mắt về phía Đậu Thuần đang nằm sấp bên mép giường, đột nhiên, vươn tay, khẽ sờ đầu hắn một cái, thầm nghĩ vì ngôi vị Hoàng đế kia, ta nhất định sẽ đối xử với ngươi thật t·ử tế.
Hành động này của Thái t·ử khiến cho Đậu Thuần cảm thấy vô cùng vui vẻ, nhanh chóng quên mất việc bản thân vừa bị mắng. Lúc này, gương mặt của Đậu Thuần lộ vẻ vui sung sướng. Một lát sau, hắn cởi giầy rồi nhanh chóng trèo lên giường.
Lúc này, Thái t·ử cảm thấy vô cùng đau đầu, nhìn nhìn Đậu Thuần rồi thấp giọng:
“Ta vẫn còn cảm thấy rất đau đầu, ngài tránh xa ta một chút, có được không?”.
Đậu Thuần định vươn tay ôm lấy Thái t·ử phi, tuy nhiên, lời nói này khiến hắn nhanh chóng rút tay về. Đậu Thuần khẽ ấn vào hai bên thái dương của Thái t·ử phi:
“Phàm Phàm à, ngươi vẫn còn đau đầu sao? Vậy ta sẽ ấn ấn, một lát sau, ngươi sẽ không cảm thấy đau nữa”.
“Thái t·ử, việc này, ngài cứ để nô tì làm là được rồi”
Xuân Đào vội vã lên tiếng, thậm chí, nàng còn vươn tay, định ngăn cản Đậu Thuần.
“Không cần”
Lúc này, Thái t·ử không thể nào nhẫn nhịn được nữa, nhanh chóng quát lên, khiến cho Xuân Đào giật mình, đồng thời, cánh tay của vẫn còn đưa ra giữa không trung.
“Thân phận của ngươi là gì? Tại sao lại dám chạm vào tay của Thái t·ử điện hạ?”
Thái t·ử nghiêm mặt, giọng hỏi.
“Nô tì… nô tì là cung nữ bên cạnh Thái t·ử điện hạ”
Xuân Đào lên tiếng, lúc này, trong giọng nói của nàng ta không giấu được sự ấm ức.
“Nếu ngươi đã tự xưng là nô tì thì chắc chắn chỉ là một cung nữ, vậy mà lại dám làm càn trước mặt Thái t·ử điện hạ, rốt cuộc là ngươi có mấy lá gan? Thái t·ử còn chưa lên tiếng, cung nữ đã dám cướp lời, trong Đông cung có quy tắc này sao?”
Việc mang tội danh “bất kính với chủ” của Xuân Đào khiến cho nàng ta dường như chẳng còn chút sức lực nào, Xuân Đào run rẩy, vội vàng quỳ xuống. Nàng ta lúc này không tài nào hiểu được vì sao Thái t·ử phi bình thường nhu nhược dễ dàng bị bắt nạt, sau khi tỉnh dậy lại thay đổi đến mức như vậy.
Việc Thái t·ử phi lên tiếng, trách mắng Xuân Đào khiến cho những cung nữ khác cảm thấy vô cùng hoảng hốt. Từ trước đến nay, các nàng luôn ỷ lại vào việc bản thân được Hoàng hậu nương nương ban cho vinh dự được hầu hạ Thái t·ử mà có chút kiêu ngạo, bên cạnh đó, tính cách của Thái t·ử phi khá nhu nhược, lại không được Hoàng hậu nương nương yêu thích, nên khi đứng trước mặt vị Thái t·ử phi này, các nàng cũng không mấy cung kính.
Nhưng đám cung nữ này lại quên mất một điều rằng: bất luận là đứng trước mặt các nàng là người có hiền lành, nhu nhược đến mức độ nào đi chăng nữa, hắn vẫn được Hoàng Thượng sắc phong là Thái t·ử phi, danh chính ngôn thuận trở thành chủ nhân của Đông cung.
Dường như bộ dạng nghiêm khắc của Thái t·ử phi còn đáng sợ hơn so với bộ dạng tức giận của Hoàng hậu, ánh mắt lạnh lùng cùng thần thái bức người, hoàn toàn có thể dọa c·hết những kẻ nhát gan.
“Phàm Phàm đừng giận, nếu ngươi không thích Xuân Đào, ta… ta… sẽ đuổi nàng ta ra ngoài”
Tận mắt chứng kiến bộ dạng tức giận của Thái t·ử, Đậu Thuần cảm thấy vô cùng lúng túng.
“Được, vậy thì đuổi nàng ta ra ngoài đi”
Thái t·ử gật đầu, Đậu Thuần đã lên tiếng đuổi Xuân Đào ra ngoài, sau này, nếu Hoàng hậu có hỏi, cũng có thể trả lời một cách dễ dàng.
Lúc này, Thái t·ử không hề lo lắng việc Xuân Đào bẩm báo với Hoàng hậu rằng vì mình không thích nên Đậu Thuần mới đuổi nàng ta ra ngoài. Ngược lại, Thái t·ử mong muốn Hoàng hậu hỏi đến việc này, lúc đó, sẽ có cơ hội để bẩm báo với Hoàng hậu về thái độ bất kính của Xuân Đào đối với Thái t·ử.
Lúc trước, Trác Kinh Phàm không tính toán nên mới khiến cho đám cung nữ này dám cả gan xem thường Thái t·ử phi. Nhưng bây giờ, vị trí chủ nhân của Đông cung này đã thuộc về người khác, nhất định sẽ không để cho đám cung nữ kia có cơ hội gây khó dễ.
Từ nay về sau, Thái t·ử ta sẽ là Trác Kinh Phàm, là Thái t·ử phi, chủ nhân của Đông cung.
Thái t·ử liếc mắt, nhìn Đậu Thuần đang tươi cười một cách ngây ngô, rồi thở dài, xem ra hoàn cảnh bây giờ có vẻ khó khăn hơn trước kia rất nhiều..