Chương 163: Quyết định

Edit: Phương Tu dung.
Beta: Tiên Thái Phi.
Kiến Chương cung.
Vĩnh viễn không nên xem thường loại người có năng lực ghi hận và trả thù như Hoàng đế. Trần Hỉ là lão nhân làm bạn bên cạnh Hoàng đế hơn nửa đời người, nên ông hiểu rất rõ tâm tư của Hoàng đế.
Vì thế những đề xuất mà ông đưa ra trong nháy mắt đều được Hoàng đế chấp nhận. Không phải vì Hoàng đế qua loa, mà là vì Trần Hỉ đã làm quá nhiều việc tương tự như vậy trước đây rồi.
Hoàng đế xoa xoa huyệt Thái Dương của mình, mở miệng nói: “Quyết định vậy đi, tạm thời không cần đến Thứ phi. Dù sao tiểu Tứ vẫn còn trẻ, không cần nhiều phi t·ử làm gì, tránh cho mê muội nữ sắc. Nếu sau này tiểu Tứ gặp được người thích hợp, tự mình đến thỉnh trẫm ban hôn sẽ tốt hơn.”
Trần Hỉ khom người vâng mệnh.
Thật ra căn bản ông không hề chuẩn bị những nhân tuyển kia, bởi vì ông quá hiểu Hoàng đế. Ông biết Hoàng đế sẽ chọn Vương thị làm Tứ Hoàng t·ử phi, cũng biết Hoàng đế sẽ chọn Hứa thị làm Tứ Hoàng t·ử Trắc phi, bởi vì chuyện gì cũng có nguyên do của nó.
Vương thị vốn là vọng tộc, đặc biệt sau khi Hoàng đế đăng cơ, Vương thị là thê tộc của Hoàng đế liền trở thành ngoại thích, có địa vị vô cùng tôn quý.
Hoàng đế già rồi. Tuy hắn chèn ép ngoại thích, nhưng cũng không thể không thừa nhận, trăm năm sau, khi Thái t·ử thế chỗ của hắn, Vương thị là mẫu tộc của Hoàng đế, thì sẽ càng thêm huy hoàng.
Tứ Hoàng t·ử là nhi t·ử mà Hoàng đế yêu thương nhất, dù hắn không nghĩ cho ai, nhưng chắc chắn hắn đã cân nhắc về tình cảnh trăm năm sau của Tứ Hoàng t·ử. Liên hôn với Vương thị là lựa chọn không thể tốt hơn được nữa. Đây là sự bù đắp, đẩy mạnh số cân lượng trọng yếu để ngang bằng với Thái t·ử.
Mặc dù Vương thị xuất thân nhánh phụ, thế nhưng Hoàng hậu cũng xuất thân từ nhánh phụ! Chính xác mà nói, nếu luận về huyết thống, vị quý nữ Vương thị này rất thân cận với Hoàng hậu. Phụ thân của Vương thị là đường huynh muội với Hoàng hậu, q·uan h·ệ vô cùng gần gũi. Nói cách khác, chính là mối tương quan với Thái t·ử càng thêm thân cận.
Đây là Hoàng đế làm một phụ thân dụng tâm lương khổ [1].
[1] Dụng tâm lương khổ (良苦用心): suy ngẫm một cách nghiêm túc, cân nhắc đắn đo rất nhiều khi làm một việc gì đó.
Ví như, trước đó Hoàng đế vẫn luôn hi vọng Thái t·ử có thể cưới quý nữ Trịnh thị, đây là vì Thái t·ử và Nhị Hoàng t·ử.
Làm Hoàng đế, hắn không hi vọng xa vời rằng các nhi t·ử của mình có thể luôn huynh đệ tình thâm, hòa thuận yêu thương nhau. Nhưng mà ít nhất, mong rằng giữa bọn chúng có một sợi dây liên kết, một cầu nối để giao lưu tình cảm. Mà để làm được điều này thì tác dụng của những đại gia tộc vô cùng rõ ràng, bất luận là Vương thị hay Trịnh thị, thì đều giống nhau.
Thế nhưng Thái t·ử lại cự tuyệt, không biết đã làm tổn thương tấm lòng của Hoàng đế bao nhiêu.
Trần Hỉ biết, đây là lần đầu tiên Hoàng đế thật sự thất vọng về Thái t·ử, vô cùng thất vọng. Bởi vì hắn không thấy tình cảm của Thái t·ử dành cho huynh đệ, mà chỉ thấy một vị Thái t·ử chỉ biết tính toán, bị lợi ích điều khiển.
Vì vậy, mấy ngày nay, thái độ của Hoàng đế với Thái t·ử rõ ràng lãnh đạm đi rất nhiều, nhưng có vẻ như Thái t·ử không nhận ra, vẫn còn đắm chìm trong cao đàm khoát luận [2] với các vị lão gia Chu thị, còn hận không thể gặp nhau sớm hơn.
[2] Cao đàm khoát luận (高谈阔论): Bàn luận những vấn đề mang tính vĩ mô, nói chuyện đao to búa lớn.
Còn việc lựa chọn quý nữ Hứa thị trở thành Trắc phi thì càng dễ hiểu. Mặc dù thanh danh của Hứa thị không hiển hách, nhưng những người đắc lực mà Trần Hỉ nêu ra, thì Hoàng đế có thể nhớ ra ngay lập tức, chứng tỏ bọn họ rất được Hoàng đế trọng dụng. Việc được Hoàng đế nhớ kỹ tên họ là chuyện mà rất nhiều thế gia vọng tộc không làm được.
Mà càng thêm vi diệu chính là Hứa thị và Tề thị bất mãn với nhau. Trước kia từ hai gia tộc đơn lẻ mà trở thành liên minh, bây giờ lại càng lúc càng xa cách, không còn giao hảo như xưa nữa. Hứa thị vùng lên, không còn nghe lời đã khiến cho Tề thị bất mãn.
Mà mâu thuẫn giữa quý nữ Hứa thị và quý nữ Tề thị càng là thêu hoa trên gấm [3], Hoàng đế thích những cốt truyện như vậy.
[3] Thêu hoa trên gấm (锦上添花): hàm ý tô điểm làm cho sự vật đó càng thêm đẹp, thêm hay. Ở đây ý nói mâu thuẫn giữa quý nữ Hứa thị và quý nữ Tề thị càng làm gia tăng thêm sự bất mãn giữa hai gia tộc.
Nói là nói như vậy, suy nghĩ trong lòng như vậy thôi, Tề thị kia có thể mơ tưởng được làm một Trắc phi sống trong nhung lụa sao? Hoàng đế không có Quý phi nương nương nào tốt tính như thế!
Làm phụ thân, Hoàng đế không thể trực tiếp nhúng tay vào chuyện hậu viện của nhi t·ử mình. Vì thế, cách làm của Hoàng đế rất đơn giản, chính là tìm một người mà ngươi đã từng khinh thường, lại còn có bất hòa nghiêm trọng với ngươi để đứng ngang hàng với ngươi, thậm chí là đè lên đầu ngươi, xem ngươi có tức c·hết hay không? Ngày tháng vẫn còn rất là dài!
Trần Hỉ thu dọn tư liệu rồi đặt trên long án của Hoàng đế, tiện cho việc Hoàng đế xem xét lại, hoặc là đưa cho Quý phi nương nương tham khảo.
Ông vẫn luôn nhớ rõ Quý phi nương nương là người tốt thế nào, vậy nên chuyện của Quý phi nương nương, ông đều cố gắng giúp đỡ.
Ở hậu cung, có ai lại không muốn lôi kéo, lấy lòng vị thái giám tâm phúc của Hoàng đế như ông đâu chứ? Nhưng mà những thứ đó đều vô nghĩa. Tiền tài, châu báu hay lời ngon tiếng ngọt, thậm chí còn giúp ông nhận nghĩa t·ử, không thấy buồn cười sao? Ông mà thiếu những thứ này ư?
Nếu như ông thật sự thiếu những thứ đó, vậy thì ông cũng không còn là tâm phúc của Hoàng thượng nữa. Trong thế giới của ông, chỉ có Hoàng đế mới là quan trọng nhất.
Con đường duy nhất để lấy lòng ông, chính là đối xử với Hoàng đế thật tốt. Trần Hỉ nhớ kỹ Quý phi nương nương đã đối xử tốt với Hoàng đế thế nào, bất luận là liều c·hết hầu bệnh, hay là quan tâm chăm sóc trong nhiều năm qua, thì tất cả đều khiến cho Trần Hỉ cảm động. Đây là lý do duy nhất mà ông luôn yêu quý và tôn kính Quý phi.
Ngoài cung, Vương phủ.
Bây giờ trong kinh thành đang động thổ xây dựng hai tòa Vương phủ, tất nhiên là phủ đệ của Tứ Hoàng t·ử và Ngũ Hoàng t·ử sau khi xuất cung. Phủ đệ này đã xây được hai năm, hiện tại đã hoàn công, chỉ còn chút vấn đề về trang trí, vì thế mà Tứ Hoàng t·ử và Ngũ Hoàng t·ử thường xuyên đến đây để thị sát.
“Tứ ca, lâu ngày không gặp.” Ngũ Hoàng t·ử vẫn mang gương mặt than bất động như núi, chỉ là trong ánh mắt dường như ẩn chứa điều gì đó.
Tứ Hoàng t·ử thấy hắn thì sửng sốt một chút, sau đó gật gật đầu, nhẹ giọng nói: “Ngũ đệ, đúng lúc đệ cũng xuất cung sao? Phủ đệ của đệ đã quét tước xong chưa? Qua mấy ngày nữa thì chuyển vào rồi, không kỹ lưỡng thì không được.”
“Thật khéo, không bằng nhân dịp này nói chuyện với Tứ ca một chút.” Ngũ Hoàng t·ử nhìn Tứ Hoàng t·ử, ánh mắt trong suốt.
Tứ Hoàng t·ử đưa mắt nhìn Ngũ Hoàng t·ử một cái, trầm mặc gật gật đầu, hai người cùng nhau đi vào rừng đào trong phủ.
“Tứ ca thích hoa đào sao? Rừng đào này thật sự rất đẹp. Đúng rồi, đệ nghe nói Quý phi mẫu phi lại có thai đúng không? Chắc phụ hoàng vui mừng lắm.”
Thanh âm Tứ Hoàng t·ử bình thản: “Ngũ đệ, trước giờ đệ luôn luôn kiệm lời, tích chữ như vàng, đệ muốn nói gì thì cứ nói đi, không cần phải vòng vo như vậy. Đệ không hợp với cách nói chuyện dài dòng này đâu.”
Ngũ Hoàng t·ử cười cười, sau đó thu hồi lại ý cười, quay đầu nhìn Tứ Hoàng t·ử một cách nghiêm túc, giống như đang tìm k·iếm điều gì đó, mở miệng nói: “Chúng ta là huynh đệ thân sinh, là huynh đệ ruột thịt cùng một mẫu thân!”
Tứ Hoàng t·ử dừng lại bước chân, đôi mắt nhìn xa xăm, nhẹ giọng nói: “Ngũ đệ, chúng ta là huynh đệ thân sinh, chúng ta đều là hài t·ử của phụ hoàng. Câu tiếp theo, đệ quên đi.”
Ngũ Hoàng t·ử nhíu mày, cả người như bị công kích, tức giận nói: “Tứ ca, huynh cảm thấy có đệ đệ thân sinh như ta sẽ làm huynh hổ thẹn phải không? Có mẫu thân thấp kém sẽ bôi nhọ huynh đúng không? Có nhà ngoại ti tiện sẽ khiến huynh nhục nhã chứ gì?”
Tứ Hoàng t·ử nhìn thẳng vào mắt Ngũ Hoàng t·ử, chân thành nói: “Ngũ đệ, Tứ ca là vì muốn tốt cho đệ. Cứ xem như ngày đó không gặp nữ hài kia, sau này đệ cũng không cần làm gì, đặc biệt cách xa bọn họ một chút. Chuyện này đối với các người mà nói thì không có bất kỳ một điểm tốt nào cả.”
Cuối cùng thì lớp mặt nạ lạnh lùng của Ngũ Hoàng t·ử cũng vỡ vụn, hốc mắt của nam nhân cao to cường tráng đã đỏ hoe, nhìn Tứ Hoàng t·ử với ánh mắt đầy bàng hoàng và cảm giác bị phản bội: “Bọn họ? Các người? Huynh gạt bỏ mình ra khỏi vòng liên kết này rồi sao? Huynh cũng chưa từng nghĩ sẽ quay về với vòng kiên kết này phải không?”
Tứ Hoàng t·ử bắt được cổ tay của Ngũ Hoàng t·ử, thấp giọng quát: “Ngũ đệ! Đệ đừng có khờ khạo như vậy nữa được không! Đệ cho rằng nữ nhân Phùng gia có q·uan h·ệ với Tô thị kia tới nói cho chúng ta biết chuyện này là vì muốn chúng ta nhận lại phần thân tình đã mất sao? Là vì muốn bù đắp cho chúng ta tình yêu thương của sinh mẫu mà chúng ta thiếu thốn hay sao? Không phải!”
Ánh mắt Tứ Hoàng t·ử tràn đầy sự lãnh đạm: “Bọn họ chỉ vì lợi ích, vì có hai vị ngoại tôn là Hoàng t·ử có thể mang lại lợi ích cho bọn họ mà thôi!”
Ngũ Hoàng t·ử quật cường ngẩng đầu lên: “Huynh dựa vào cái gì mà nói như vậy. Thực chất là do huynh khinh thường bọn họ mà thôi. Bọn họ là tội thần, mặc dù bây giờ đã được phục chức, nhưng cũng chỉ là tiểu quan Lục phẩm, Thất phẩm, sao có thể lọt vào mắt xanh của Tứ huynh? So với ngoại thích thế gia Hoa thị của huynh, Tô thị kia có đáng là gì?”
Tứ Hoàng t·ử nắm chặt cổ tay của Ngũ Hoàng t·ử, nghiến răng nói: “Đệ không phát hiện ra sao, đối tượng Phùng Viện Viện muốn nhắm đến, thật ra chỉ là đệ, không phải là ta. Đệ có biết vì sao không?”
Tứ Hoàng t·ử cười cười, lẫn trong hạnh phúc là sự chua xót: “Bởi vì ta quá hạnh phúc, ngay cả bọn họ cũng biết, căn bản bọn họ không có cách gì có thể đả động tới ta. Nhưng đệ thì khác.”
“Ngay cả một chút hạnh phúc đệ cũng không có. Phụ hoàng không thương, sinh mẫu ban c·hết, dưỡng mẫu lạnh nhạt. Đệ luôn chờ mong tình thân, chờ mong một cứu cánh cho cuộc sống bi thương của đệ. Vì thế nên bọn họ đã tới giúp đệ giải thoát, cho đệ một nhánh cỏ cứu mạng!”
“Những lời kia, những chuyện xưa kia, đều là vây lấy đệ. Bọn họ đã tỉ mỉ tạo nên một giấc mộng đẹp cho đệ. Mà trong giấc mộng kia, nếu như Tô Cơ không c·hết, đệ sẽ thật sự rất hạnh phúc!”
Rốt cuộc nước mắt của Ngũ Hoàng t·ử cũng rơi xuống, bật cười haha, khóe miệng tràn đầy trào phúng: “Đúng vậy, bọn họ đã vẽ nên một giấc mộng hoàn mỹ cho ta. Nhưng mà, Tứ ca, vì sao huynh lại muốn đập tan giấc mộng của ta? Vì sao huynh không thể nằm mơ cùng ta? Vì sao huynh lại đối xử tốt với tiểu Bát như thế? Huynh yêu thương nó, chiều chuộng nó, dung túng nó, cùng nó cười, cùng nó nháo, cùng nó dệt nên mộng đẹp…”
Tứ Hoàng t·ử nhìn biểu tình vừa khao khát vừa thống khổ của Ngũ Hoàng t·ử, chính hắn cũng thấy đau lòng. Đây là huynh đệ thân sinh của hắn.
Thế sự vô thường, tạo hóa trêu người.
Tứ Hoàng t·ử ôm Ngũ Hoàng t·ử vào lòng. Tứ Hoàng t·ử gầy yếu, còn Ngũ Hoàng t·ử thì cường tráng, nên trông hình dáng hai người có chút kỳ quái. Thế nhưng phần tình cảm chất chứa trong cái ôm này thì không kỳ quái chút nào, hơn nữa còn vô cùng ấm áp.
“Ngũ đệ, Tứ ca vẫn luôn đối đãi với đệ như đệ đệ thân sinh. Tứ ca thật sự muốn tốt cho đệ, cách xa Tô thị một chút. Nếu phụ hoàng đã muốn chôn vùi chuyện kia, thì có nghĩa là không muốn để cho người khác biết, đặc biệt là đệ và ta.”
“Huynh biết, đệ đã thu lưu nữ hài kia, nhưng mà thật sự không được. Đệ phải đuổi nàng ta đi, đừng có mềm lòng. Nếu không thì không chỉ hại đệ, mà còn hại đến nàng ta, lại càng hại đến Tô thị. Phụ hoàng, mẫu phi, Thục phi đều không tha thứ cho bọn họ. Luân lý đời này cũng không dung thứ cho bọn họ. Ta là nhi t·ử của Kỳ Quý phi, đệ là nhi t·ử của Ôn Quý tần, nhớ kỹ.”
Ngũ Hoàng t·ử dựa đầu vào vai Tứ Hoàng t·ử, yên lặng rơi lệ, đây là khoảnh khắc hắn mềm yếu nhất trong cuộc đời này.
Có vài đạo lý, không phải là hắn không hiểu, chỉ là quá mức thống khổ mà thôi.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »