Chương 105: Gặp người tựa như đã từng quen biết (1)

“Tỷ tỷ xinh đẹp.”
Mộ Như Nguyệt vừa ra khỏi hội trường, một thânảnh chạy tới nhào thẳng vào lòng nàng, ánh mắt Tiêu Uyển ủy khuất nhìnchằm chằm Mộ Như Nguyệt: “Vì sao tỷ tỷ không đến tìm Uyển Nhi?”
Mấy ngày không gặp, lúc này nhìn tiểu nữ hài trong lòng mình, tâm Mộ Như Nguyệt bất giác mềm mại.
[ TruyenTTS.net ]
“Uyển Nhi, không được vô lễ.”
Một thanh âm ưu nhã phía sau truyền đến, Thánh nguyệt phu nhân một thân yphục màu vàng, vẻ mặt tươi cười đi tới, bộ dáng cực kì thanh nhã, toànthân tản ra khí tức cao quý.
“Nguyệt Nhi, chuyện xảy ra trongtrận tỷ thí hôm trước đã truyền khắp Đan thành rồi”, Thánh nguyệt phunhân nở nụ cười tao nhã, ánh mắt hai mẹ con cùng nhìn về phía thiếu nữtrước mặt, “Trên đường đến đây mọi người đều bàn luận Nguyệt Nhi là mộtnhân vật thiên tài, trong trận đấu đã đánh bại Tần gia xưa nay luôn kiêu ngạo ngang ngược.”
Nói xong, Thánh nguyệt phu nhân nhìn lướt qua Tiêu Uyển đang ôm chặt Mộ Như Nguyệt, nói: “Nguyệt Nhi, ngươi yên tâm,ta ủng hộ ngươi, cả đan hội cũng đã công nhận rõ ràng, huống chi là mộtTần gia nho nhỏ.”
Cảm nhận được sự quan tâm chân thành của Thánhnguyệt phu nhân, trong lòng Mộ Như Nguyệt ấm áp, ôn hòa có lễ nói: “Tađa tạ phu nhân quan tâm.”
“Còn kêu phu nhân sao? Ta đã coi Nguyệt Nhi như nữ nhi của mình rồi.”
Mộ Như Nguyệt kinh ngạc nhìn về phía Thánh nguyệt phu nhân.
Thánh nguyệt phu nhân ôn nhu nói: “Mấy ngày trước ta cũng có nói qua, trướckhi có Uyển Nhi ta đã có một nữ nhi, nếu nàng còn sống thì chắc cũng lớn khoảng tuổi Nguyệt Nhi, nhưng hơn 10 năm trước kẻ thù của Tiêu gia bắtđi, ta cũng không biết bọn chúng có thương tổn nữ nhi của ta hay không,mỗi lần gặp Nguyệt Nhi, ta cảm thấy giống như gặp được nữ nhi của mìnhvậy…”
Thánh nguyệt phu nhân nghẹn ngào rơi lệ, hiện tại cũngkhông biết nữ nhi mình còn sống hay đã c·hết, chuyện này vẫn là nỗi đautrong lòng nàng.
“Tỷ tỷ xinh đẹp, về sau ngươi sẽ trở thành tỷ tỷ ruột của Uyển Nhi, “Tiêu Uyển nắm chặt y phục của Mộ Như Nguyệt, đôimắt hưng phấn sáng ngời, “Vậy sau này Uyển Nhi và tỷ tỷ xinh đẹp làngười một nhà rồi.”
Mộ Như Nguyệt nhìn về phía dung nhan ôn nhucủa Thánh nguyệt phu nhân, do dự một lát, nhớ lại cha mẹ coi mình là tai họa, là sự sỉ nhục của gia tộc, ánh mắt hơi chua sót: “Nương…”
“Aiz, hài t·ử ngoan.” Thánh nguyệt phu nhân ôm Mộ Như Nguyệt vào lòng, trongmắt có lệ đảo quanh, “Ta cũng không hiểu vì sao khi nhìn Nguyệt Nhi talại nghĩ đến nữ nhi bị lạc mất của mình, chắc là do cảm giác thân cậnhoặc có lẽ là duyên phận, ta nói đúng không?”
Đúng lúc này, Tần Phi Vân dẫn người Tần gia đi tới, khi nhìn thấy Mộ Như Nguyệt, sắc mặt nàng trầm xuống.
“Muội muội, bái kiến Thánh nguyệt phu nhân.” Tần Phi Vân vẻ mặt tươi cười chào hỏi.
“Cái gì?” Tần Phi Vân kinh ngạc, ánh mắt nhìn về phía Mộ Như Nguyệt trànngập đố kị cùng phẫn nộ. Vì sao nữ nhân này lại có thể lọt vào mắt Thánh nguyệt phu nhân chứ? Chẳng lẽ vì nàng đã cứu nữ nhi của Thánh nguyệtphu nhân sao?Thánh nguyệt phu nhân nắm tay Mộ Như Nguyệt bên cạnh, lạnhlùng nhìn đám người Tần gia, nhướng mày, cười như không cười nói: “Tanghe nói, Tần gia muốn làm khó nghĩa nữ của ta?”
Tần Phi Vân cắnrăng, đè nén sự đố kị trong lòng, lộ ra vẻ mặt tươi cười, nói: “ThánhNguyệt phu nhân nghe nhầm, chúng ta không có ý đó.”

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »