Chương 122: Làm nam nhân, nên bảo hộ nữ nhân của mình
“Một ngốc t·ử như ngươi, muốn bảo hộ nàng thế nào?” Ánh mắt T·ử Nguyệthoàng lạnh lùng đảo qua Dạ Vô Trần, không thể không nói, trong lòng hắncó chút ghen ghét Dạ Vô Trần, đơn giản là vì tình yêu hoàn mỹ của phụvương và mẫu phi hắn.
Hắn ghen ghét phụ vương DVT, cũng muốn cóđược mẫu phi hắn, nhưng hai người kia ân ái tình thâm, một chút cơ hộicũng không cho hắn, nếu không, hắn cũng sẽ không tiết lộ chuyện của NamAn Vương cùng vương phi cho những người đó biết, lúc Nam An vương phủgặp nạn cũng ra lệnh biến Dạ Vô Trần thành một ngốc t·ử.
“Làm nam nhân, nên bảo hộ nữ nhân của mình, mặc kệ có bản lĩnh này hay không!”
Thanh âm thiếu niên còn sạch sẽ, tinh khiết hơn pha lê, đứng trong gió, thân ảnh đơn bạc kia lại có vẻ đáng tin cậy.
“Người tới, g·iết Quỷ Vương, bắt Mộ Như Nguyệt!” Ánh mắt T·ử Nguyệt hoàng trầmxuống, trong lòng đã tràn ngập sát khí, hắn không quên mệnh lệnh củangười kia, cần phải bắt nữ nhân này giữ lại bên người hắn.
Bấtquá, T·ử Nguyệt hoàng cũng không biết vì sao người kia lại coi trọng nữnhân này, nhưng hắn biết, dựa vào thực lực cường đại của người kia, dùhắn là Hoàng đế của T·ử Nguyệt quốc cũng không thể cãi lời.
Chỉ vì hắn muốn diệt một T·ử Nguyệt quốc quả thật dễ như trở bàn tay…
“Khoan đã.” Đột nhiên, một tiếng kêu từ phía sau truyền đến.
Cơ Như Nhã một thân hoa phục quý phi được cung nữ vây quanh chậm rãi bướcđến, ưu nhã mà mị hoặc giống như một đóa hoa hồng nở rộ.
“Bệ hạ, vị Mộ cô nương này rất hợp ý thiếp, không biết bệ hạ có thể…”
“Ái phi, chuyện này ngươi không nên quản, đi xuống đi.” Lúc nhìn thấy CơNhư Nhã, biểu tình của T·ử Nguyệt hoàng nhu hòa một chút, nhưng khi nghenàng nói vậy, nhịn không được nhăn mày.
Đúng là hắn rất yêu ái phi của hắn, nhưng mà, hắn càng yêu sinh mệnh của mình hơn.
Mệnh lệnh của người kia căn bản không thể cãi lại.
“Bệ hạ.”
Cơ Như Nhã cắn môi, đi đến trước mặt T·ử Nguyệt hoàng, chậm rãi quỳ xuống:”Bệ hạ, gần đây thần thiếp rất buồn chán cho nên muốn Mộ cô nương bồithiếp, không biết bệ hạ có thể đáp ứng tâm nguyện nho nhỏ này của thiếpkhông.”Dứt lời, nàng nâng mắt nhìn chăm chú vào T·ử Nguyệt hoàng, conngươi kiều mị động lòng người, nếu như là lúc trước sợ là T·ử Nguyệthoàng đã quỳ gối trước mặt nàng rồi.
Nhưng mà, lúc này T·ử Nguyệt hoàng lại không có bất kì động tác gì.
“Người tới, dẫn Nhã quý phi trở về.”
Thanh âm lãnh khốc không chút tình cảm khiến thân thể Cơ Như Nhã khẽ run lên. Nàng chậm rãi nhắm hai mắt lại, khi nàng ở mắt ra, đột nhiên đẩy ngườikéo mình ra.
“Mộ cô nương, Quỷ Vương, các ngươi đi mau!”
Ai cũng không ngờ Cơ Như Nhã hành động như vậy, đều sững sờ tại chỗ.
Sắc mặt T·ử Nguyệt hoàng trầm xuống, vô cùng đau đớn nói: “Ái phi, ngươi phản bội trẫm?”
“Phản bội?” Cơ Như Nhã nở nụ cười điên cuồng, tràn ngập bi thương, “Ta chưabao giờ yêu ngươi, lấy đâu ra phản bội? Bệ hạ, ngươi là vua của mộtnước, bình thường ngu ngốc, vô nhân đạo còn chưa tính, ngươi còn muốnđem Mộ cô nương tặng cho người khác! Chỉ vì cái thế lực kia nhìn trúngthiên phú của Mộ cô nương, ngươi liền đẩy nàng vào hoàn cảnh này, mộtkhi bước vào thế lực kia, Mộ cô nương nhất định phải chịu khống chế cảđời, bán mạng cho chúng cả đời, lúc trước, mẫu thân của Quỷ Vương vìphản bội thế lực kia nên mới bị diệt môn. Mộ cô nương cũng là con dâncủa ngươi, vậy mà ngươi lại đối đãi với nàng như thế?”