Chương 1270: Âm mưu bại lộ (4)
Editor: Tường An
Thanh âm mọi người nghị luận như một cây kim hung hăng đ·âm vào lòng nàng…
Trúc Ngư Nhi lui về phía sau mấy bước, hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt.
Xong rồi.
Giờ khắc này nàng rõ ràng cảm nhận được, mình xong rồi…
Nhưng nàng không cam lòng, nếu không có Mộ Như Nguyệt xuất hiện, nàng vẫn là môn chủ Thần Môn cao cao tại thượng, được nhiều người sùng bái, kính ngưỡng, được làm bạn bên cạnh hắn…
Hiện tại, tất cả đều hết rồi…
“Trúc Ngư Nhi, ngươi nhất định phải trả giá vì chuyện này, bây giờ chúng ta cần đi tìm Vô V·ong đại nhân, tiểu t·ử, ngươi còn nhớ lúc đó nhìn thấy Vô V·ong đại nhân ở chỗ nào không?” Thông Huyền quay đầu nhìn tiểu đồ nhi của mình, nhíu mày hỏi.
Thiếu niên gật gật đầu: “Biết, sư phụ, ta biết hắn ở đâu…”
“Tốt, ngươi làm rất tốt, sư phụ không trách ngươi! Nhưng lần sau bất luận làm việc gì cũng phải suy nghĩ cặn kẽ trước, đừng mắc sai lầm như lần này, bây giờ ngươi dẫn chúng ta đi gặp Vô V·ong đại nhân.”
Thiếu niên vui sướng gật đầu.
Hắn vào Thần Môn lâu như vậy, vẫn luôn bị sư phụ quở trách, hiện tại cuối cùng cũng được sư phụ khen…
“Sư phụ, ta còn nhớ rõ đường, mau đi cùng ta.”
Lúc này không còn ai để ý tới Trúc Ngư Nhi, đều vội vàng đi vào Tây Uyển…
Lâm Nhược Ngữ đi ngang qua Trúc Ngư Nhi thì dừng lại một chút, nói: “Ngươi biết thân phận Nguyệt Nhi?”
Trúc Ngư Nhi hừ lạnh, không trả lời.
Nghe vậy, Lâm Nhược Ngữ cũng không tức giận, nàng khẽ cười nói: “Nếu không muốn người khác biết, trừ phi đừng làm, Trúc Ngư Nhi, mặc kệ ngươi che dấu thế nào cũng sẽ có ngày bị người khác phát hiện, bây giờ ngươi đi cùng ta, đừng tưởng mọi người mặc kệ ngươi thì ngươi có thể lén lút rời đi.”
Trúc Ngư Nhi biến sắc, hung tợn trừng mắt Lâm Nhược Ngữ: “Tại sao ngươi cứ thích xen vào chuyện người khác như vậy? Ngươi cũng thích Vô V·ong đúng không? Vậy vì sao phải giúp nữ nhi hắn? Nếu không phải bị ngươi ngăn cản, vừa rồi ta đã g·iết được nàng, cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy.”
“Trúc Ngư Nhi, đúng là ta thích Vô V·ong, thích một người là vô tư cho đi chứ không phải tổn thương người đó, thay vì giam giữ hắn bên cạnh rồi sống thống khổ cả đời, không bằng cố gắng bảo hộ người hắn quan tâm, dù c·hết vì hắn cũng có thể khiến hắn nhớ kĩ ngươi cả đời…”
Trúc Ngư Nhi cười trào phúng: “Nhìn hắn ân ái với nữ nhân khác, ngươi không thống khổ sao? Ta thật sự không làm được, cho nên năm đó nữ nhân kia gặp nguy hiểm, có người tới báo cho Vô V·ong đại nhân, là ta ngăn cản người kia không để hắn kịp báo cho Vô V·ong, cuối cùng Vô V·ong vẫn đến chậm một bước, nàng ta hương tiêu ngọc vẫn…”
“Chẳng qua, chuyện này vẫn bị Vô V·ong phát hiện, ha ha! Hắn muốn g·iết ta! Ta bồi hắn chinh chiến bao nhiêu năm, vậy mà hắn muốn g·iết ta, ta giúp Đan gia phản bội hắn chính là bị hắn bức! Ngươi biết lúc đó ta tuyệt vọng cỡ nào không? Hắn vì một nữ nhân mà muốn g·iết người bồi bạn bên hắn nhiều năm là ta! Tại sao hắn không nhìn thấy ta, lại bị nữ nhân kia mê hoặc tâm trí! Mà nữ nhi của bọn họ cũng giống nữ nhân kia, không phải thứ gì tốt!”
Hận!
Làm sao có thể không hận?
Bao nhiêu năm qua, nàng vẫn luôn cho rằng, nam nhân kia vô tâm vô tình, dù không yêu mình cũng sẽ không yêu nữ nhân nào khác.