Chương 133: Âm mưu của điệp y (2)
Nữ t·ử áo đen vẫn không nói chuyện, chỉ lạnh lùng nhìn Mộ Như Nguyệt, đột nhiên nàng vung tay lên thả ra một luồng khí xanh biếc, Mộ Như Nguyệtvội giơ tay che mũi nhưng vẫn hít vào mũi và miệng một ít.
“Độc dược không có tác dụng đối với ta.”
Mộ Như Nguyệt cười lạnh, thân là một đan dược sư đương nhiên có một ítgiải độc đan phòng bị trong người, nhưng mà sau khi biết rõ loại độc,sắc mặt nàng hơi đổi: “Hợp khuyết thảo!”
Hợp khuyết thảo là tênmột loại dược, nó khác với độc dược, nếu là độc còn có thể giải nhưnghợp khuyết thảo lại… không có thuốc giải.
Nữ t·ử áo đen cườilạnh, xoay người muốn rời khỏi nhưng khi chân nàng mới bước ra tới cửaviện, Mộ Như Nguyệt đã hồi phục tinh thần, lạnh giọng ra lệnh: “ViêmTẫn, bắt nữ nhân này lại cho ta!”
Nàng muốn biết vì sao nàng ta hại nàng!
“Bá” một tiếng, một thân ảnh màu đen từ bên trong cánh cửa vọt ra, nữ t·ử áođen thấy tình thế không ổn muốn chạy trốn, nhưng thực lực của nàng làmsao so được với Viêm Tẫn, còn chưa ra khỏi Mộ trạch đã bị hắn trói lại,hung hăng ném tới trước mặt Mộ Như Nguyệt.
“Nha đầu, ngươi khôngsao chứ?” Viêm Tẫn nhìn sắc mặt Mộ Như Nguyệt ửng hồng, hơi lo lắng hỏi, “Dược tính của hợp khuyết thảo rất mạnh, so với mị dược còn mạnh hơn,phải tìm nam nhân mới có thể giải quyết được dược tính.”Viêm Tẫn rấtmuốn nói một câu, có muốn hắn gọi Dạ Vô Trần tới hay không?
“Takhông sao”, Mộ Như Nguyệt lắc lắc đầu, gương mặt ửng hồng động lòngngười, hô hấp cũng bắt đầu trở nên dồn dập, “Ta về phòng nghỉ ngơitrước, nhớ kĩ, đừng cho bất kì ai tới quấy rầy ta.”
Viêm Tẫn khẽhé miệng, nhưng cuối cùng vẫn nuốt lời muốn nói xuống, hắn lãnh khốcnhìn nữ t·ử áo đen bị trói, nhấc chân hung hăng đạp một cước.
“Ta không biết ngươi là ai, nhưng nếu muốn tổn thương nha đầu, vậy ngươi chắc chắn sẽ hối hận vì chuyện hôm nay!”
Đôi mắt đen lóe lên lệ khí, vẻ mặt Viêm Tẫn lạnh lẽo… sát khí không hềche giấu. Chẳng qua hiện tại phải cứu Mộ Như Nguyệt trước, sau đó mớicùng nàng tính sổ người này.
Điệp Y cười lạnh một tiếng, chậm rãi nhắm mắt lại, trong lòng suy nghĩ cách chạy thoát. Nếu bị chủ t·ử biếtđược, chắc chắn nàng sẽ phải hối hận vạn phần.
Có điều, thật không ngờ trong phòng chủ mẫu lại giấu một nam nhân.
Nàng vốn muốn cho chủ t·ử được chuyện tốt, nhưng xem ra hơi khó khăn, dù saonàng còn chưa kịp đi thông báo cho chủ t·ử, nhưng mà chỉ cần nữ nhân nàykhông còn là thân xử nữ nữa thì sẽ không bị Thánh Nữ Môn chú ý, chủ tửcũng không cần phải mạo hiểm như vậy.
Mặc kệ nam nhân nào chiếm được nàng ta, nàng đều sẽ không để chủ t·ử đặt mình vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Trong phòng, Mộ Như Nguyệt tận lực bình ổn sự xao động trong lòng, nhưngnhiệt độ thân thể làm thế nào cũng không hạ xuống được, cái loại cảmgiác khô nóng này khiến nàng muốn cởi hết quần áo ra.
“Nha đầu,ngươi không sao chứ?” Viêm Tẫn lo lắng nhìn Mộ Như Nguyệt, nếu là độcdược, dựa vào năng lực của nàng hoàn toàn có thể nhịn được nhưng dượctính của hợp khuyết thảo quá mạnh, dù nàng có tinh thần lực mạnh mẽ cũng không thể nhịn.
Có thể nhịn được đến bây giờ ý chí không bị lung lạc đã là cực hạn của nha đầu này rồi.
“Ân…” Mộ Như Nguyệt vừa định mở miệng nói chuyện nhưng lại phát ra một tiếngngâm khẽ, nàng vội vàng ngậm miệng, thật lâu sau mới cắn răng phun ramấy chữ: “Mau đi ra!”
“Nhưng mà, nha đầu ngươi…”
“Mau đi ra!”