Chương 135: Lửa giận của dạ vô trần (2)

Nhìn dung nhan tuyệt mỹ ửng đỏ của thiếu nữ, yết hầu Dạ Vô Trần bốc hỏa, thanh âm trầm thấp khàn khàn: “Nguyệt Nhi, trước khi chưa nghe đượcngươi nguyện ý gả cho ta, hoặc nguyện ý đem bản thân mình cho ta, ta sẽkhông cùng ngươi phát sinh q·uan h·ệ.”
Tuy rằng hiện tại hắn đãnhịn đến mức không thể nhịn hơn được nữa, nhưng vì không muốn để nànghối hận, cũng không làm nàng sinh ra khúc mắc, mặc kệ khó khăn cỡ nàohắn đều nhất quyết nhịn xuống.
“Vô Trần…” Mộ Như Nguyệt hơingửa đầu nhìn dung nhan tuấn mỹ trước mắt, nàng chỉ muốn dựa vào hắncàng gần, càng gần, cảm nhận được độ ấm trên người hắn.
Dạ VôTrần cúi đầu hôn lên môi nàng, nhẹ nhàng mà tinh tế nhấm nháp hương thơm nữ t·ử, sau đó tay phải dán chặt vào lưng Mộ Như Nguyệt, một luồng khílạnh lẽo từ trong lòng bàn tay hắn chậm rãi chảy xuôi vào trong thân thể nàng.
Trong bóng đêm ở Mộ trạch, nữ t·ử áo đen bị trói chặt vứt trên mặt đất, vẻ mặt nàng hoảng sợ nhìn cửa phòng đóng chặt.
Chủ t·ử tới, chủ t·ử đã tới, nàng xong đời rồi…
Nàng biết rõ thủ đoạn của chủ t·ử hơn bất luận kẻ nào, nàng làm ra loạichuyện này, sợ là hình đường của Quỷ điện cũng không thể dập tắt lửagiận trong lòng chủ t·ử.
Thân thể mềm mại của Điệp Y run lẩy bẩy, cắn chặt môi, khuôn mặt dưới khăn che mặt hơi tái nhợt.
Hi vọng chủ t·ử có thể nể tình nàng là vì Quỷ điện mà cho nàng c·hết thống khoái một chút…
Một đêm không ngủ.
Nắng sớm chiếu vào phòng, Mộ Như Nguyệt vừa mở mắt đã cảm thấy có một đôitay gắt gao dán trên lưng nàng, lại liên tưởng đến tình huống tối qua,lập tức trong lòng kinh hãi, cũng không nhìn người ôm mình là ai đã đánh một quyền.
Một tiếng bộp vang lên, sau đó truyền đến thanh âm nam nhân gầm nhẹ: “Mộ Như Nguyệt, ngươi mưu sát vi phu?”
“Vô Trần?” Mộ Như Nguyệt ngẩn ra một chút, kinh ngạc nhìn về phía nam nhântuấn mỹ, “Vô Trần, sao ngươi lại ở đây? Ta nhớ đêm qua hình như…”
Dạ Vô Trần một đêm không ngủ, hơn nữa dùng nguyên khí giúp thân thể nàngdễ chịu, cho nên hiện tại sắc mặt hơi khó coi, tái nhợt mà suy yếu. Dùsao cũng tổn hao nguyên khí cả đêm, nếu là người thường chắc đã sớm hônmê bất tỉnh.
“Đêm qua ngươi trúng hợp khuyết thảo, may mà vi phucảm thấy tâm thần không yên, đến đây xem ngươi, rồi phát hiện tình huống này.”
Mộ Như Nguyệt vội vàng kéo chặt quần áo mình, liếc hắn: “Vậy ngươi không làm gì ta chứ?”
Dạ Vô Trần nhìn biểu tình của nàng, nhịn không được cười tà mị: “Nương t·ử, chẳng lẽ ngươi quên đêm qua mình nhào vào n·gực ta thế nào sao? Đây làlần đầu tiên nương t·ử chủ động, sao vi phu có thể từ chối?”
“DạVô Trần!” Sắc mặt Mộ Như Nguyệt đại biến, tình huống hôm qua thế nàonàng không nhớ rõ lắm, nàng sẽ không thật sự đè nam nhân này ra, sau đóăn sạch sẽ đi?
“Ngươi cảm thấy hai chúng ta đều mặc quần áo, sẽphát sinh chuyện gì?” Dạ Vô Trần bĩu môi, đột nhiên cảm thấy cảm giácđùa nàng thật không tồi, “Thuộc tính tu luyện của ta có hơi đặc thù, mặt ngoài là hệ hắc ám, nhưng trong hắc ám mang theo âm lãnh, cho nên, đêmqua vi phu dùng nguyên khí giúp ngươi làm chậm dược lực của hợp khuyếtthảo, bất quá dược tính quá mạnh cũng mất một đêm.””Vô Trần…”
Trong lòng Mộ Như Nguyệt có chút cảm động, dù sao nam nhân này hoàn toàn cóthể nhân cơ hội này mà chiếm đoạt nàng, nhưng hắn không làm vậy mà dùngmột phương pháp khác trợ giúp nàng.
“Vô Trần, ngươi thật đúng là ngốc t·ử.”
Nàng bật cười, tên gia hỏa này về những phương diện khác đúng là ngốc t·ử…

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »