Chương 293: Tiêu gia nguy cơ (3)

“Hừ.” Tiêu Lão hừ nhẹ một tiếng, khí thế uy áp phát ra, đánh về phía Nam Cung T·ử Phượng.
‘Oanh’ một tiếng, hai luồng khí thế giao nhau trong không trung như làn sóng khuếch tán ra, bụi bay mù mịt.
Đã không có cường giả thiên phú uy áp, sắc mặt vợ chồng Tiêu Thiên Vũ dần dần khôi phục lại…
“Ta mặc kệ ngươi là ai, nếu dám g·iết người Tiêu gia thì nhất định phải c·hết!” Ánh mắt Tiêu lão sắc bén, lạnh lẽo nhìn về phía Nam Cung T·ử Phượng, “Dù tuổi thọ của lão phu sắp hết, nhưng dù ta có c·hết ở đây cũng tuyệt đối không để ngươi động vào người nào của Tiêu gia! Nếu ngươi muốn g·iết bọn hắn, nhất định phải bước qua xác của ta, có c·hết lão phu cũng phải kéo ngươi chôn cùng.”Áo bào xám nhẹ bay, Tiêu lão chắn trước mặt mọi người, khuôn mặt già nua đạm mạc, vô cùng kiên nghị.
Giờ phút này, hắn đứng thẳng người, bóng dáng già nua như cây trúc sừng sững không ngã, che chắn cuồng phong…
“Tiêu Lão!”
Tiêu lão gia chủ run lên, hắn hiểu rõ Tiêu lão đã quyết t·ử….
“Gia chủ, Tiêu lão ta sống tới bây giờ cũng đủ rồi, trước khi c·hết ta đã chờ được truyền nhân có trăm phần trăm huyết mạch Tiêu gia xuất hiện, ta cũng đã chuẩn bị tốt truyền thừa của lão tổ tông, chờ sau khi nàng đột phá thiên phú thì có thể tiếp nhận truyền thừa, như vậy ta đã cảm thấy mỹ mãn, lão tổ tông ở dưới đ·ịa n·gục đã chờ ta lâu lắm rồi, ta nên đến bầu bạn với hắn, hi vọng sau khi ta đi rồi, ngươi có thể làm Tiêu gia phát dương quang đại, bất quá có lẽ ta không được nhìn thấy ngày đó…”
Tiêu lão cười nhạt, cả đời này hắn đã không còn gì tiếc nuối nữa, sở dĩ kiên trì lâu như vậy cũng là muốn tự mình đưa nàng đi tiếp thu truyền thừa.
Nhưng xem ra hắn không thể đợi được đến ngày đó….
𝓣𝓻𝓾𝔂𝓮𝓷𝓣𝓣𝓢.c0m – Tuyệt Sắc Đan Dược Sư Quỷ Vương Yêu Phi
“Tiêu lão!” Tiêu lão gia chủ run rẩy nhìn lão nhân đã quyết tâm, một dòng nước mắt ấm nóng từ hốc mắt chảy xuống, “Ngươi nhất định có thể nhìn thấy Tiêu gia phát dương quang đại, lão tổ tông cũng hi vọng ngươi có thể ở lại trợ giúp Tiêu gia, cho nên mặc kệ phải đối mặt với kẻ địch cường đại cỡ nào, chúng ta đều sẽ cố chống đỡ.”
Tiêu lão mỉm cười lắc đầu, ngước mắt nhìn về phía Nam Cung T·ử Phượng.
Nếu hắn có thể trẻ lại mấy chục tuổi, có lẽ còn đánh ngang tay với nữ nhân này, nhưng mà bây giờ hắn đã kiệt sức rồi, lực bất tòng tâm….
“Một lão nhân sắp c·hết mà cũng muốn làm đối thủ của ta?” Nam Cung T·ử Phượng cao ngạo hất cằm, thanh âm lạnh lẽo băng sương, “Ta không có hứng thú ở chỗ này nhìn các ngươi thâm tình, nếu các ngươi đã muốn c·hết, vậy ta sẽ đưa đám người các ngươi vào đ·ịa n·gục, ai cũng đừng hòng thoát được.”
Sát khí mãnh liệt tràn ngập trong không trung, thân ảnh Nam Cung T·ử Phượng chợt lóe nhằm về phía Tiêu lão, một thanh hàn k·iếm xuất hiện trong tay nàng.
Tiêu lão nâng tay lên, một trận gió lốc như hỏa long mạnh mẽ phóng về phía Nam Cung T·ử Phượng, lực lượng cường đại làm người ta chấn động tâm thần.
Nam Cung T·ử Phượng cười lạnh, thanh k·iếm lạnh băng tỏa ra ánh sáng rét lạnh, một luồng băng tuyết bạo phát, hung hăng đ·âm về phía gió lốc cùng hỏa long của Tiêu lão.
Cái gì gọi là băng hỏa lưỡng trọng thiên?
Hiện tại mọi người Tiêu gia đều cảm nhận được cảm giác này…
Lửa và băng va chạm nhau trên không trung, lực lượng mạnh mẽ khuếch tán ra bốn phía, nháy mắt khiến một vùng đất lớn biến thành băng và hỏa, ngay cả không khí cũng bị đông lại.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »