Chương 301: Vạn người một lòng (3)

Vậy hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi…
Trường k·iếm Mộ Như Nguyệt vừa nhấc, chặn công kích của Nam Cung T·ử Phượng, lập tức cảm thấy một cỗ khí mạnh mẽ đ·âm vào n·gực, nàng lui về phía sau vài bước, bên môi tràn ra một vệt m·áu.
Bốn mắt nhìn nhau, Mộ Như Nguyệt rõ ràng nhìn thấy sát khí cùng ghen ghét trong mắt Nam Cung T·ử Phượng.
Nữ nhân này vì một nam nhân, đã trở nên điên cuồng rồi…
“Nam Cung T·ử Phượng, Vô Trần là phu quân của ta”, Mộ Như Nguyệt ngẩng đầu nhìn chằm chằm khuôn mặt lạnh băng của thiếu nữ đối diện, cười nhạt nói, “Cho nên ta sẽ không để bất kì kẻ nào cướp đi hắn, hơn nữa, dù là kiếp trước hay kiếp này hắn đều không yêu ngươi, ở trong mắt hắn trước nay đều không có ngươi tồn tại.”
Oanh!
Trên người Nam Cung T·ử Phượng bộc phát sát khí mãnh liệt, đôi mắt phẫn nộ tóe lửa, nàng chỉ cảm thấy trong lồng n·gực rất ngột ngạt, chỉ muốn bắt nữ nhân trước mặt lại hung hăng t·ra t·ấn một hồi, sau đó lại g·iết nàng!
“Mộ Như Nguyệt, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Nam Cung T·ử Phượng phẫn nộ, chiêu thức đánh ra không hề có kết cấu, sát khí cường đại bao quanh thân thể nàng, con ngươi lạnh lẽo âm trầm.
Bị Nam Cung T·ử Phượng công kích liên tục, Mộ Như Nguyệt dần dần có chút chống đỡ không nổi, nàng khẽ híp mắt, dùng trường k·iếm chặn Nam Cung T·ử Phượng lại, đồng thời lấy đan dược ra ăn vào.
“Mộ Như Nguyệt, ta nhớ rõ ngươi đã từng dùng phương pháp khích tướng để đối phó một nam nhân, buộc hắn dùng hết toàn bộ lực lượng, đáng tiếc ngươi dùng chiêu này đối với ta không hề có tác dụng gì, không sai, Nam Cung T·ử Phượng ta quả thật trúng kế khích tướng của ngươi, nhưng ta là thiên phú trung cấp, nguyên khí vượt xa nam nhân kia, trước khi nguyên khí hao tổn hết, g·iết ngươi không phải việc gì khó! Cho dù ngươi có đan dược để khôi phục, ngươi vẫn không phải là đối thủ của ta!”
Nam Cung T·ử Phượng cười lạnh, nàng hiểu rõ Mộ Như Nguyệt hơn bất kì kẻ nào, đặc biệt là lúc nàng chiến đấu với một nam nhân sau đan hội….Cho nên liếc mắt một cái nàng đã hiểu rõ ý nghĩ trong lòng Mộ Như Nguyệt.
Sắc mặt Mộ Như Nguyệt trước sau vẫn không thay đổi, bình tĩnh, đạm mạc nhìn Nam Cung T·ử Phượng. Giờ phút này vết thương của nàng đã khôi phục, một thân bạch y trắng thuần đã không thể nhìn ra bộ dáng ban đầu.
“Bang!”
Đúng lúc này, lá chắn nứt ra một khe hở, trong lòng Tiêu Thiên Vũ vui vẻ, la lớn: “Các vị nỗ lực hơn một chút, chúng ta sẽ nhanh chóng phá vỡ được lá chắn này.”
Phảng phất như khe hở kia tiếp thêm sức lực cho mọi người, nhất thời tinh thần mọi người đều hưng phấn, dùng hết toàn bộ lực lượng đánh về phía lá chắn….
Oanh!
Khói bụi mù mịt.
Dưới sự công kích liên tục của mọi người, lá chắn trong suốt bỗng nhiên biến thành từng chấm nhỏ, biến mất giữa không trung…
Phanh!
Mộ Như Nguyệt bị Nam Cung T·ử Phượng đánh rơi xuống dưới, thân thể nện mạnh xuống mặt đất, phun ta một ngụm m·áu tươi, gian nan từ trên mặt đất bò dậy.
“Nguyệt Nhi!”
Sắc mặt Thánh Nguyệt phu nhân đại biến, vội vàng chạy về phía thiếu nữ.
“Mẹ, đừng tới đây!”
Mộ Như Nguyệt nâng mắt, một thân huyết y tung bay trong gió, ánh mắt ngưng trọng nhìn Nam Cung T·ử Phượng, thản nhiên nói: “Hiện tại các ngươi giúp ta một việc.”
Thánh Nguyệt phu nhân ngẩn ra: “Nguyệt Nhi, ngươi muốn chúng ta làm gì?”
Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàng nhếch môi, nét mặt kiên định.
“Trong số các ngươi, ai có nguyên lực thuộc tính hỏa đều đem hết nguyên lực của mình truyền cho ta, nhớ kĩ, là toàn bộ nguyên lực, một chút cũng không giữ lại!”
Nghe vậy, Thánh Nguyệt phu nhân kinh hãi: “Nguyệt Nhi, làm sao có thể? Cơ thể ngươi không chịu nổi nhiều nguyên lực như vậy!”

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »