Chương 57: Tình tố ám sinh (8)

Hắn thật sự rất khó tin tưởng nam nhân tuấn mỹ này chính là Quỷ Vươngxấu xí mà phố phường đồn đãi. Này… Này con mẹ nó chính là hai ngườisao.
“Ta cần lừa ngươi sao?” Mộ Như Nguyệt nhún vai, nói.
“Nhưng mà…” Lý Lộ do dự nửa ngày, thì thào nói, “Lời đồn này từ trong cung truyền ra, ta còn tưởng là thật chứ.”
“Trong cung?” Mộ Như Nguyệt nheo mắt, xem ra phải tra xuất xứ của lời đồn mộtphen, “Hiện tại không quản nhiều như vậy, Lý Lộ, trong vòng ba thángngươi có thể chiêu mộ cho ta bao nhiêu cường giả?”
“Nếu có Tẩytủy đan, ta có thể giúp ngươi triệu tập 100 cường giả cấp năm đến cấptám, còn trên cấp tám, Tẩy tủy đan không có gì hấp dẫn đối với bọn họ.”
“Tốt, ta cho ngươi thời gian ba tháng.”
Ba tháng này, nàng cũng muốn tận lực tăng năng lực của mình lên…
Lúc Lý Lộ xoay người chuẩn bị rời đi, người Mộ gia đã tìm tới cửa…
Mộ Y Tuyết liếc mắt một cái đã thấy Dạ Vô Trần bên cạnh Mộ Như Nguyệt, ánh mắt si mê nhìn dung nhan tuấn mỹ của hắn, không cách nào dời mắt được.
Một đầu tóc đen như mực, làn da thiếu niên trắng nõn trong suốt, con ngươisạch sẽ mang theo vài phần ngây thơ chưa trải sự đời, môi mỏng tuyệt đẹp hơi cong lên.
Chỉ là đôi mắt thiếu niên trước sau chỉ có Mộ Như Nguyệt, trong mắt có sự ỷ lại giống như chỉ chứa được một người tồn tại.
Mộ Y Tuyết ghen ghét nắm chặt tay, móng tay dài hơi trắng bệch, một mànhài hòa kia làm đau mắt nàng, khiến nàng hận không thể g·iết Mộ NhưNguyệt để thay thế.
“Vị công t·ử này, ngươi là ai, vì sao lại ởcùng đại tỷ ta?” Mộ Y Tuyết cắn chặt răng, hung hăng trừng mắt Mộ NhưNguyệt, sau đó chuyển mắt sang Dạ Vô Trần, tức giận hỏi.
Dạ Vô Trần có chút sợ hãi liếc nàng một cái nói: “Nương t·ử, nữ nhân điên này thật đáng sợ, đuổi nàng đi có được không?”
Nữ nhân điên? Khuôn mặt xinh đẹp của Mộ Y Tuyết hơi biến sắc, nếu khôngphải Mộ Tình đưa mắt ra hiệu nàng không được xúc động chỉ sợ nàng đãxông lên cướp thiếu niên này về bên cạnh mình rồi.
“Vị công t·ử này, ta không phải nữ nhân điên, vị bên cạnh ngươi mới là nữ nhân điên.”
“Tuyết Nhi!” Mộ Tình trừng mắt nàng một cái, sớm biết nàng sẽ xúc động như vậy hắn đã không đồng ý cho nàng theo tới, dù sao mục đích của hắn là khiến Mộ Như Nguyệt về nhà.
Trong mắt Mộ Y Tuyết toàn là phẫn nộ nhưng cũng không nói thêm cái gì, chỉ ghen ghét nhìn Mộ Như Nguyệt.
“Nương t·ử là người tốt, mới không phải nữ nhân điên gì”, sắc mặt Dạ Vô Trần đỏ bừng, con ngươi sạch sẽ tràn đầy lửa giận, “Ngươi dám khi dễ nương tửta, ta sẽ g·iết ngươi.”
Mộ Như Nguyệt sửng sốt nhìn hắn một chút, thấy sát khí trong mắt hắn, kinh ngạc hỏi: “Vô Trần?”
Trong lòng nàng, Dạ Vô Trần sạch sẽ tốt đẹp giống như một đứa trẻ chưa hiểuthế sự, lại không ngờ hắn cũng có thời điểm nổi sát khí.”Cha đã từng nói làm nam t·ử hán phải biết bảo vệ thê t·ử của mình, ta là một nam t·ử háncho nên bất cứ ai khi dễ nương t·ử ta sẽ g·iết người đó, ta nhất định sẽgiết nàng!” Dạ Vô Trần nhìn về phía Mộ Y Tuyết, phẫn nộ nói.
Nếu là người khác nói những lời này, có lẽ Mộ Như Nguyệt không tin nhưngnếu là Dạ Vô Trần nói, nàng tin tưởng cho dù hắn không làm được cũngnhất định sẽ làm.
Không hiểu sao trong lòng nàng dâng lên một cảm giác kì lạ.
“Vô Trần, đừng để m·áu tươi vấy bẩn đôi tay này”, Mộ Như Nguyệt nhẹ nhàngcầm lấy tay hắn, mỉm cười nói, “Chuyện g·iết người cứ để ta làm, ngươi là người sạch sẽ nhất trên đời này, ta sẽ không để tay ngươi bị m·áu tươilàm ô uế.”

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »