Chương 739: T·ử Phượng c·hết, hồn phi phách tán (9)
“T·ử Phượng”, Mộ Như Nguyệt khẽ nhếch môi, cười nói, “Ngươi biết không, ta chờ giây phút này lâu lắm rồi, hiện tại có phải đã đến lúc chúng ta tính sổ không?”
T·ử Phượng biến sắc: “Mộ Như Nguyệt, ngươi cho rằng ngươi có thể là đối thủ của ta sao?”
“Có phải hay không, thử mới biết được, không phải sao?”
Mộ Như Nguyệt cười nhạt, ánh mắt lạnh băng.
Rồi sau đó, nàng nâng tay lên, trong tay bỗng xuất hiện một thanh trường k·iếm màu đỏ, thân k·iếm có đồ án cự long đỏ, thân k·iếm tỏa ra ánh sáng đỏ nhàn nhạt, khiến con rồng kia trở nên sống động.
“Mộ Như Nguyệt, ta đã từng không bằng ngươi, kiếp này, ta nhất định phải đánh bại ngươi!”
Chỉ cần g·iết nữ nhân này, nàng có thể có được Vô Trần ca ca!
Mộ Như Nguyệt cười lạnh: “Kiếp trước, ngươi không bằng ta, kiếp này, ngươi cũng không so được với ta! T·ử Phượng, ngươi vĩnh viễn không bằng ta!”
Thanh âm nàng rất thản nhiên, lại có chút run rẩy.
Từng màn từng màn kiếp trước chợt lóe qua trước mắt nàng…
Người T·ử gia ngã trong vũng m·áu, vô tận thiên kiếp, còn có Cảnh Nhi bị chặt đứt tay chân, nhưng cảnh tượng đó đều như những cái gai hung hăng đ·âm sâu vào lòng nàng, khiến nàng đau đớn muốn c·hết đi…
Hận!
Nỗi hận mãnh liệt bùng lên trong n·gực Mộ Như Nguyệt, toàn thân nàng run run, chậm rãi nhắm mắt lại, long viêm k·iếm trong tay như cảm nhận được lửa giận của chủ nhân mà trở nên kích động.
“T·ử Phượng! Từ khi biết được ngươi còn sống, ta rất kinh hỉ!” Mộ Như Nguyệt cười lạnh nói, “Đối với người như ngươi, không thể để ngươi c·hết dễ dàng được, lần trước, ngươi chọn cách nổ tan xác mà c·hết khiến ta không thể tự tay g·iết ngươi, còn tưởng rằng ta sẽ vĩnh viễn tiếc nuối, không ngờ ngươi vẫn còn sống…”
“Nếu ngươi còn sống…” Nàng hơi ngừng một chút, nói tiếp: “Làm sao ta có thể để ngươi c·hết dễ dàng như vậy? Ngươi nhất định phải tiếp nhận lửa giận của ta trước, rồi mới c·hết được…”
T·ử gia diệt môn, Cảnh Nhi thống khổ, Khiếu Nguyệt tổn thương, còn có Bạch Trạch cô độc… tất cả những điều mà những người này phải chịu đựng, nàng phải trả lại cho nữ nhân này gấp trăm lần….
C·hết, đối với nàng ta là quá xa xỉ…
Oanh!
Thân k·iếm bùng lên một ngọn lửa, cửu thiên long viêm k·iếm tỏa ra khí thế mãnh liệt, hỏa long từ trên thân k·iếm vọt ra, phóng về phía T·ử Phượng.
Phụt!
T·ử Phượng vội vàng nâng k·iếm ngăn cản, nhưng vẫn phải lui về phía sau hai bước, phun ra một ngụm m·áu tươi, ánh mắt lộ vẻ khiếp sợ.
“Cảnh giới thiên nguyên, ngươi thế nhưng đã đột phá cảnh giới thiên nguyên!”
Mộ Như Nguyệt không nói gì, một thân khí thế ngày càng cường đại.
Dưới cuồng phong, tóc đen bay múa, nữ t·ử toát ra vẻ đẹp kinh diễm…
“Ha ha ha!” T·ử Phượng đứng dậy, ngửa đầu cười to, tiếng cười cuồng vọng quanh quẩn trong không trung thật lâu, “Mộ Như Nguyệt, ngươi cho rằng đã đột phá thì có thể g·iết được ta sao? Quả thật là ý nghĩ kì lạ! Ta tuyệt đối sẽ không c·hết trong tay ngươi!”
Nàng tuyệt đối không cho phép mình c·hết trong tay nữ nhân này.
Đối với nàng, điều này là một sự sỉ nhục!
Mộ Như Nguyệt cười lạnh, bạch y chợt lóe, nhằm về phía T·ử Phượng, trường k·iếm vung lên tạo nên một cỗ khí lãnh liệt trong không trung.