Chương 744: T·ử Phượng c·hết, hồn phi phách tán (14)
“Còn có thể nói chuyện?” Mộ Như Nguyệt cười lạnh, “T·ử Phượng, đây chỉ là mở đầu, kế tiếp, ta sẽ cho ngươi nếm thử mùi vị luyện ngục nhân gian!”
T·ử Phượng chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn khó nhịn, xương cốt tựa hồ đều bị vỡ nát, đột nhiên nàng thừa dịp này chạy nhanh về phía Vân Yên.
“Vân Yên công t·ử, cứu ta!”
Phanh!
T·ử Phượng ăn một đạp, bay ra ngoài, ngã trên mặt đất.
Vân Yên chán ghét, bi phẫn, thống khổ nói: “Ngươi không nên lừa gạt ta! Không nên dùng nàng để lừa gạt ta, còn g·iết nữ t·ử ta yêu, ta không g·iết ngươi đã là nhân từ rồi, đừng hi vọng ta có thể cứu ngươi!”
Nữ nhân này dám g·iết Thượng Quan Phượng hắn yêu, còn dùng khuôn mặt này để lừa gạt hắn.
Bị lừa một lần là đủ rồi, hắn tuyệt đối sẽ không bị lừa lần thứ hai.
Tim Vân Yên khẽ run lên, thống khổ nhắm chặt hai mắt, trong lúc hoảng hốt, hắn dường như nhìn thấy nữ t·ử tuyệt sắc khuynh thành vô tội nhìn hắn…
Người g·iết nàng, đều đáng c·hết!
Trong lòng trào dâng lửa giận mãnh liệt, nhưng lại bị hắn đè nén xuống, Vân Yên chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt không còn thống khổ như vừa rồi.
Thay vào đó là một mảnh lạnh lẽo…
T·ử Phượng run rẩy, tuyệt vọng nhìn những người trước mắt.
Chẳng lẽ, nàng thật sự phải c·hết ở đây sao!
Nàng không cam lòng!
“Vô Trần ca ca.”
Bỗng nhiên, T·ử Phượng tựa như nghĩ đến điều gì, hai mắt sáng lên, vội vàng nói: “Vô Trần ca ca, ta thật sự biết tung tích T·ử gia, tuy người T·ử gia đều đã c·hết, nhưng ta có thể nói cho các ngươi biết linh hồn của bọn họ ở đâu!”
Quả nhiên, nghe lời này, Mộ Như Nguyệt ngừng tay, ánh mắt thâm thúy nhìn T·ử Phượng.
T·ử Phượng có chút đắc ý, nàng biết rất rõ, trong lòng Vô Trần ca ca, T·ử gia có địa vị rất lớn…
“Vô Trần ca ca, ta muốn ngươi hưu nữ nhân này!” ánh mắt T·ử Phượng âm trầm quét qua Mộ Như Nguyệt, hung hăng nói, “Không, không chỉ hưu mà còn phải g·iết nàng, như vậy ta sẽ nói cho ngươi biết T·ử gia ở đâu!”
Lúc nói chuyện, ánh mắt nàng ôn nhu như nước nhìn Dạ Vô Trần, có điều phối hợp với một gương mặt huyết nhục mơ hồ kia, lại trở nên vô cùng dữ tợn.
“Vô Trần ca ca, ngươi yên tâm, nàng c·hết rồi, ta sẽ bồi ngươi, ta có thể sinh cho ngươi rất nhiều hài t·ử, nhất định sẽ sinh nhiều hơn nàng, ta sẽ không giống nàng luôn bắt ngươi làm việc cho nàng, ta sẽ cung phụng ngươi như thần, chỉ cần ngươi g·iết nàng, chẳng những sẽ biết được tung tích T·ử gia, còn có thể có được ta…”
Mọi người đều há hốc mồm, không ai ngờ tới T·ử Phượng sẽ nói những lời vô sỉ như thế, còn ngay trước mặt công chúng uy hiếp một nam nhân yêu nàng?
Bá!
Một tia sáng đỏ xẹt qua, quăng T·ử Phượng lên không trung thành một vòng cung rồi rơi xuống…
“Mộ Như Nguyệt, ngươi luôn miệng nói báo thù cho T·ử gia, bây giờ lại vì tư tâm mà từ bỏ T·ử gia! Ngươi yêu Vô Trần ca ca như thế sao? Ngươi căn bản là nữ nhân ích kỉ!”