Chương 73

Nếu như nhất định phải hình dung, thì Thái là một người rất đẹp, có đủ các thứ của người đẹp, vô luận là tản mạn hay lực hấp dẫn. Đương nhiên, trong trò chơi càng hấp dẫn, tất nhiên là năng lực.
Vũ khí có thuộc tính tối cao ở nơi nào, toàn bộ ngoạn gia trong Dã Vọng ol đều biết là trong tay Vi Lan Hồng, ngoại trừ cao thủ đỉnh cao Kiêu Ngạo, Lôi Na Tư có thần khí, thì vũ khí xuất sắc nhất chính là trong tay Hồng.
Cũng có người cho rằng, vũ khí trong tay Hồng nhất định không thể so sánh với thần khí, mà nghiệp đoàn của Hồng phát triển lớn như vậy, bởi vì phần lớn nguồn tài chính đều xuất phát từ việc bán vũ khí.
Hầu như không ai biết những thứ này đều do Thái làm, dù sao Thái cũng không thích rêu rao.
Hồng ngồi trên long tọa kị, ngồi trong lòng y là thê t·ử Lộ Sa, y cho rằng, y đối với Thái chẳng đáng gì, nhưng lúc ở trong gió cát đầy trời, y thấy Thái từ trong kết giới đi tới, trường bào bạch sắc phảng phất giống như sinh mệnh quay xung quanh Thái.
Lúc cặp mắt đạm t·ử sắc đảo qua mình, không chút chấn động, Hồng bỗng nhiên có chút đố kị.
Y trước đây là lợi dụng Thái, nhưng khi Thái ly khai, lại gia nhập vào nghiệp đoàn Ai Nhĩ Tư, lúc võ đấu y gặp được Ai Nhĩ Tư. (Võ đấu là giải đấu vào thời gian La Lan không vô trò chơi, khiến An Nặc thua ấy, mọi người nhớ không?)
Trong tay Ai Nhĩ Tư là một thanh kỵ sĩ k·iếm hắc sắc phi thường xinh đẹp, thuộc tính rất cao, nhìn vào là Hồng biết được xuất phát từ ai.
Sau đó chính là không ngừng tranh chấp.
Thái có hơi ngẩng đầu nhìn nam nhân kia: “Ngươi tốt nhất ly khai đi.”
“Vì cái gì,” Hồng cao ngạo giơ cằm lên, “Ai Nhĩ Tư để ngươi đến cầu tình sao?” lúc y nói ra cái tên Ai Nhĩ Tư cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi, khiến Lộ Sa trong lòng Hồng bất an giật giật. (Yu Ming: đừng nói là ghen nhớ, đã phản bội thì cút.)
Thái nhìn Hồng trầm mặc không nói, hắn nghe thấy chiến mã bất an đạp chân, nghe thấy thanh âm từ cánh của long tộc động, cũng có thể bởi vì thanh âm của y phúc ma sát, cũng có thể nghe thấy mùi m·áu của thành viên nghiệp đoàn trên chiến trường, gió hiu hiu mang theo vị đạo của cát.
Rốt cuộc là vì cái gì đem trò chơi làm thành chân thật như thế này, hắn nghĩ, sau đó khe khẽ thở dài rồi nói: “Nếu như ngươi muốn g·iết ta thì động thủ đi, từ sau này trở đi không ai nợ ai.”
Hồng nghe được sự băng lãng cùng dứt khoát, vì vậy y nghiêm mặt nói: “Ta muốn g·iết hết.”
Thanh âm của Thái rất nhẹ, nhưng đủ để cho người chung quanh nghe được: “Trước đây ta đã từng thích ngươi,” hắn nói.
Hồng nhíu mày, Thái là một người rất trầm lặng, Hồng chưa từng thấy qua hắn thích nói chuyện. Cho dù lúc 2 người ở cùng 1 chỗ, Thái cũng chỉ nói 1, 2 câu.
“Thế nhưng hiện tại ta tuyệt không muốn thấy ngươi.” Thái ôn nhu nói.
Hồng hừ lạnh một tiếng: “Úc, ta cũng vậy.”
Hiện tại không thể nói rõ là ai hận ai hơn, đố kị cũng phẫn nộ, lừa gạt cùng phản bội xen giữa bọn họ đã không còn là chuyện giải quyết một cách đơn giản.
Hồng phất phất tay, bên cạnh xuất hiện vài chiến sĩ cầm trường k·iếm, hướng về Thái xông tới.
Lần t·àn s·át này tuyệt đối sẽ không kết thúc, mặc kệ kết quả ra sao.
Một người trị liệu thì có thể làm cái gì, cho dù hắn có năng lực địa không gì sánh được, Hồng cảm thấy mình chưa cần đích thân cầm vũ khí lên chiến trường.
Thái chính là đứng ở nơi đó, trên tay ngay cả ma trượng cũng không cầm, con mắt t·ử sắt có chút thờ ơ. Có phải hay không bởi vì hắn biết rõ c·hết trong trò chơi cũng chỉ mất đi chút kinh nghiệm … Hắn đối với cái c·hết cũng không quá quan tâm, ánh mắt luôn lạnh nhạt.
Ngoại trừ việc Hồng thỉnh thoàng liếc đến.
Đó là lúc bình minh, Thái vừa mới làm xong 1 thanh k·iếm. Rèm cửa bị kéo lên, hắn một mình nhìn thanh k·iếm kia, ánh mắt ôn nhu mà chuyên tâm, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào mũi k·iếm băng lãnh mà sắc bén chỉ dùng để g·iết người, thế nhưng Thái nhìn nó giống như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật.
Đó là sự xinh đẹp khiến kẻ khác trong nháy mắt tâm động, nhất là một người thiếu khuyết diễn cảm trên mặt.
Khi đó Hồng đứng ở cửa không hề động, những trang bị cực phẩm cứ như vậy ra đời từ tay Thái. Hắn chế tạo, chế tạo ra những lưỡi d·ao sắc bén cùng áo giáp không có trên thế giới này.
Hắn làm ra mũi k·iếm sắc bén như thế, kiên cố như thế, gần như khiến cho người khác tưởng đây là ma pháp. Hồng biết, những trang bị cực phẩm này không hề sử dụng đến bất cứ ma pháp nào, bởi vì nếu như rót ma pháp vào thì chỉ có hiệu lực trong vài ngày, mà những trang bị này có thể duy trì vĩnh viễn. Hắn không hề có ma pháp, kia chỉ là năng lực của hắn, kỹ thuật của hắn.
Nếu như những thứ kia không thể thuộc về y, y thà g·iết đi Thái.
“Năng lực địa không chỉ dùng để điều trị cùng phòng ngự, cũng không chỉ dùng để chế vũ khí,” Thái nhẹ nhàng nói, “bất luận một cái năng lực nguyên tố nào cũng có lực sát thương.”
Thanh âm của hắn vừa mới xuất ra,toàn bộ mặt đất chợt chấn động,một loại chấn động đến từ chỗ sâu trong tầng thấp nhất, hoặc là nói bạo phát càng thích hợp hơn.
Mặt đất còn chưa có rạn nứt, thế nhưng đây chỉ là vấn đề thời gian, cái loại thanh âm chấn động này khiến mọi người an tĩnh.
Những sủng vật có thể bay đều chập cánh mang theo chủ nhân bay thẳng lên không trung, bản năng để cho bọn họ rời xa mặt đất.
Long của Hồng tuy là hình long, nhưng không thể phi hành, cho nên chỉ có thể ngốc trên mặt đất, Lộ Sa vịn lấy hắn, trong tay xuất hiện một con hồ điệp ngũ thải ban lan (ngũ sắc rực rỡ), đó là sủng vật của nàng.
Không tới một phút đồng hồ, mặt đất bỗng nhiên bị nứt ra, giống như sóng ngầm của biển khơi bắt đầu khởi động, yên bình thoáng cái bị gió thổi đi.
Bên tai truyền đến tiếng oanh thật lớn, gần như đem lỗ tai chấn điếc, nếu thanh âm không sắc nhọn thì cũng giống như sấm sét trên bầu trời, mang theo sức mạnh thiên nhiên không thể kháng cự.
Hồ điệp của Lộ Sa bỗng nhiên biến lớn, cái cánh trong suốt vĩ đại đem 2 người kể cả long bao vậy lại, chậm rãi thoát khỏi mặt đất –mặt đất nguy hiểm.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người táng thân dưới loạn thạch.
Cho dù là ở trong kết giới của hồ điệp cũng có thể nghe được những tiếng kêu thảm thiết, tuyệt không khoa trương so với hiện thực.
Lô Sa nói cái gì đó Hồng không có nghe thấy, y chỉ là nhìn chằm chằm cái ngươi đứng ở trước kết giới kia.
Áo bào trắng của Thái bay phấp phới trong gió cát, đứng ở trước mặt đất bị sụp đổ nhưng lại có cảm giác một phen yên tĩnh.
Cặp mắt đạm t·ử sắc không một chút gợn sóng, vài chiến sĩ vừa rồi tiến lên đã sớm bị mặt đất chôn vùi.
Hồng ở phía sau nhìn thoáng qua, khắp nơi tứ phân ngũ liệt, chỗ nào cũng là các khe nứt không thấy đáy, vực sâu không ngừng khuếch đại, công kích những ngoạn gia còn lại. (Yu Ming: thật là hoành tráng, hảo thích.)
Bỗng nhiên y cảm thấy được mùi m·áu tươi, 2 thạch tiễn đ·âm vào kết giới trong suốt của hồ điệp,cho dù bị kết giới ngăn trở, thế nhưng mũi tiễn vẫn không ngừng thâm nhập vào.
Hồng đi về phía trước một bước, Lộ Sa không nắm được y, Hồng đã thoát ly khỏi kết giới.
Hồng rơi xuống một tảng đá nhô ra, y thấy vài tên thích khách đang từ trong bóng râm tiếp cận Thái.
Cách Thái khoảng 1 thước, 3 thích khách bỗng nhảy lên, cầm lấy chủy thủ hướng về phía Thái đ·âm tới.
Phản ứng của Thái luôn luôn không được tốt lắm, hắn kinh ngạc nhìn 3 người, sau đó lui về sau một bước, trong nháy mắt, mấy trăm thạch tiễn ở nhiều hướng khác nhau, mang theo tiếng gió lấy tốc độ khiến kẻ khác nhạc nhiên đ·âm về 3 tên thích khách.
Tại thời điểm 3 tên thích khách ngã xuống đất, trong nháy mắt, Hồng đem k·iếm đ·âm vào thân thể Thái.
Chưa từng có cảm giác t·ử v·ong chân thật như thế, vũ khí lạnh lẽo như thế, đ·âm vào thân thể ấm áp dĩ nhiên là khiến kẻ khác e sợ như thế.
Sợ hãi.
Thái kinh ngạc nhìn Hồng, huyết lượng của hắn rất nhanh giảm xuống, nếu như không có năng lực địa, hắn đã sớm c·hết.
Thái chợt trụ mũi k·iếm, hắn quen thuộc hoa văn trên mũi k·iếm, đã từng xoa lên nên cũng biết nhiệt độ băng lãnh của nó.
Hắn ngẩng đầu nhìn Hồng.
“Ngươi trước đây đã từng cứu ta, cho nên ta trả lại ngươi,” Thái nhẹ nhàng nói, không ai thích thanh k·iếm xuyên vào thân thể mình, độ ấm của thân thể tựa như sẽ bị loại băng lãnh của kim khí hút đi.
Vô phương ấm áp.
“Cho nên, chúng ta sau này …” Thái khó nhọc nói, “không còn q·uan h·ệ.”
Những hình ảnh trong quá khứ quay về trong đầu Thái, có đôi khi Thái nghĩ, bọn họ không nên đi đến nước này, thế nhưng lại cảm thấy đây là điều tất nhiên.
2 người bọn họ cũng không phải là người thỏa hiệp.
“Sau này không còn q·uan h·ệ …” Thái nói, nước mắt không chịu thua kém rơi xuống, rơi xuống mũi k·iếm băng lãnh, dung nhập vào huyết của mình, rồi thất tung.
Thái cuối cùng còn muốn nói cái gì đó, nhưng chỉ là mở miệng, chính là lắc đầu cay đắng, sau đó thân thể tiêu thất, kể cả huyết trên thân k·iếm, hắn đã t·ử v·ong, quay lại điểm sống lại.
Mặt đất an tĩnh lại, không còn chấn động, cũng không còn tính công kích, càng không có tiếng va chạm đinh tai nhức óc, toàn bộ chiến trường, một mãnh hỗn độn, im lặng đến đáng sợ.
“Pháp sư sang đây phá kết giới!” Hồng xoay người đối mặt với mấy vị pháp sư còn sống sót chưa kịp bình tĩnh kêu lên.
Lập lức có mấy pháp sư mặc áo bào bạch sắc hắc sắc chạy tới, tiếp tục công việc ban nãy. Tuy không quá hiểu chuyện gì đã xảy ra, thế nhưng dù sao cũng còn sống.
Hồng nắm chặt trường k·iếm g·iết Thái, y tuyệt không hối hận, trong lòng điên cuồng nóng nảy. Khi y nghe được Thái nói ‘không còn q·uan h·ệ’, y kích động gần như muốn tiêu hủy tất cả.
Lời y nói sẽ không đổi, nếu như Thái nói muốn kết thúc, vậy kết thúc càng phải triệt để một chút.
Lúc kết giới mỏng manh dần dần tiêu thất, toàn bộ thành thị hiện ra trước mặt bọn họ.
Có một người đứng ở cửa thành, là một nữ nhân cao lớn.
Nữ nhân có mái tóc quăn hắc sắc lập tức phiêu động trong gió cát, mặc áo choàng hôi sắc, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, sau lưng là một thanh k·iếm thật lớn.
Hồng kinh ngặc đứng ở nơi đó, nhìn nữ nhân kia.
“Ta nha, vừa rồi còn đang oán giận Kiêu Ngạo kêu ta đến nơi này làm gì,” nữ nhân bực mình nói, “thế nhưng, lấy tư cách một k·iếm sĩ, ngươi thật khiến người khác mất mặt.”
“Ngươi là…” Hồng đương nhiên biết nàng, thế nhưng, y không cách nào nói ra tên nàng. Không riêng gì y, các ngoạn gia còn lại cũng kinh ngạc cực kì.
“…K·iếm Thánh?”
“Là K·iếm Thánh?”
Những thanh âm mang theo sợ hãi trong đám người truyền ra, đem kinh ngạc cùng hoài nghi cùng với bất an lan ra cả đoàn người.
Lôi Na Tư đem thanh k·iếm ở sau lưng rút ra, mạnh mẽ cắm vào mặt đất: “Nếu muốn Thái giúp đỡ, chúng ta nên tặng cho hắn chút lễ vật.”
“A, Lôi Na Tư nói rất chính xác,” Kiêu Ngạo từ trên tường thành nhảy xuống.
“Đúng vậy, ta vẫn luôn chán ghét loại chuyện này.” Lôi Na Tư cười lạnh đem thanh k·iếm nắm vào trong tay.
An Nặc cũng nhảy xuống nói: “Ta đã từng g·iết qua y một lần, hiển nhiên cũng có thể sát lần nữa.”

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »