Chương 102: Phụ t·ử
Không rõ là vì đã sớm biết rõ hay vì suy nghĩ đắn đo lâu lắm mà khi nghe Iallophil chính miệng thừa nhận, trong lòng Theoromon công tước cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến mức quỷ dị.
“Thật vậy sao?” Theoromon công tước nhắm mắt lại, giấu đi những cảm xúc phức tạp nơi đáy mắt. “Iallophil, nếu ta nói, ta hi vọng ngươi buông tay thì sao?”
“Ta làm không được. Ta đã từng muốn từ bỏ, c·ũng đã thử buông tay, nhưng cuối c·ùng, ta không làm được.” Chính là bởi vì làm không được nên mới có thể càng thêm kiên trì. “Dù có c·hết, ta c·ũng sẽ không buông Fei ra, ta sẽ nắm tay hắn, cùng nhau chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.” Lời nói c·ủa Iallophil khiến cho Theoromon công tước cảm nhận được nhi t·ử của hắn điên cuồng đến mức nào.
Mở mắt ra, nhìn Iallophil, nhìn cặp mắt quyết tuyệt c·ùng chấp nhất, gần như điên cuồng đến bất chấp tất cả kia, Theoromon công tước thật sự không rõ, đến tột c·ùng là loại tình cảm gì có thể mãnh liệt như thế, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ làm cho lòng người run rẩy bởi phần cảm tình cuồng liệt ấy.
“Iallophil, ngươi và Fei đều là nam.” Lý do phản đối rõ ràng mạnh mẽ đến thế, vậy mà khi nhìn về ánh mắt c·ủa Iallophil, Theoromon công tước lại phát hiện lý do này chỉ làm một đòn công kích yếu ớt.
“Ta biết.” Hai chữ đủ để thấy người nói đã sớm có giác ngộ.
“Các ngươi sẽ không có hậu duệ.” Ngữ khí của Theoromon công tước suy yếu hẳn.
“Ta không cần.” Cho dù có không yêu Fei, hắn hiện tại chỉ mới hai mươi, có nhi t·ử không khỏi cũng còn quá sớm, huống chi, hắn đã yêu Fei, sao có thể có con nối dòng được. Việc có hài t·ử với kẻ khác chính là sự sỉ nhục to lớn đối với phần cảm tình này, cũng là phản bội, cho nên hắn tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra. Còn Fei, hắn từ lâu đã không thể buông tay Fei, c·ũng không cho phép bất cứ kẻ nào đụng chạm vào y, thế nên, Fei c·ũng sẽ không có hài t·ử. “Phụ thân, ta và Fei sẽ sống rất rất lâu.” Iallophil bình tĩnh nói.
Theoromon công tước đã hiểu ý c·ủa Iallophil. Khi đạt đến cấp bậc Thánh giai có thể sống lâu hơn gấp đôi người bình thường, với tư chất Iallophil và Fei, tuyệt đối có thể lên đến cấp bậc Quân Vương, vậy sống lâu hơn người thường rất nhiều lần c·ũng không có gì là lạ.
C·ũng chính vì sinh mệnh quá dài, cho nên c·ũng không cần nhi t·ử để kéo dài huyết mạch, trái lại, việc có quá nhiều hậu duệ sẽ trở thành trói buộc đối với các cường giả trên đại lục này. Sau khi suy nghĩ cẩn thận điểm này, Theoromon công tước chỉ có thể thở dài trong lòng.
“Iallophil, nếu ta không tán thành, nhất quyết phản đối, có phải ngươi sẽ dùng lời hứa sinh thời vĩnh viễn bảo vệ vinh quang cho Theoromon gia tộc làm lợi thế buộc ta thỏa hiệp hay không?” Theoromon công tước không hổ là phụ thân của Iallophil, chỉ bằng vào một câu nói trước đó c·ủa Iallophil cộng với sự hiểu biết c·ủa hắn về nhi t·ử, lại kết hợp thứ mà hắn coi trọng nhất, Theoromon công tước đã có thể hoàn toàn đoán được tính toán c·ủa Iallophil.
“Đúng thế.” Iallophil c·ũng không hề phủ nhận. Ý định như vậy tuy rất lãnh khốc, nhưng Iallophil c·ũng không chắc phụ thân có tán thành hay không, nên đã chuẩn bị đối sách vẹn toàn.
“Nếu ta vẫn không đồng ý, chẳng lẽ ngươi định đoạn tuyệt quan hệ với gia tộc luôn sao?” Nếu thực là như vậy thì kế hoạch tự lập môn hộ c·ủa Iallophil chính là vì điều này mà chuẩn bị.
“Vâng.” Vẫn là câu trả lời khẳng định.
“Trong lòng ngươi, ta lại là một kẻ vô tình, ngoan cố, bảo thủ sao?” Theoromon công tước cười khổ, nhi t·ử của hắn nghĩ thế, ngay cả phụ thân hắn c·ũng cho là vậy.
“Không, chỉ là ta phải chuẩn bị sẵn sàng cho mọi tình huống có thể xảy ra.” Iallophil phủ nhận, hắn không nghĩ phụ thân c·ủa mình lại là người như vậy, bằng không sao y có thể nắm quyền Tể tướng c·ủa Avella đế quốc. Một người ngoan cố, bảo thủ không thể nào ngồi vững trên chiếc ghế kia được.
Lời c·ủa Iallophil khiến Theoromon công tước cảm thấy được an ủi phần nào, ít nhất hình tượng của hắn trong lòng nhi t·ử cũng không quá tồi tệ.
“Iallophil, hãy nhớ kỹ lời hứa c·ủa ngươi, chỉ cần ngươi còn sống, ngươi phải vĩnh viễn bảo vệ vinh quang c·ủa Theoromon gia tộc.” Đây là quyết định cuối c·ùng c·ủa Theoromon công tước. “Chuyện c·ủa ngươi và Fei ta sẽ không quản nữa, đó là tình cảm c·ủa chính bản thân ngươi.”
“Cảm ơn ngươi, phụ thân.” Iallophil chân thành nói, có thể nhận được lời chúc phúc c·ủa thân nhân, đối với Iallophil, là một việc rất đáng vui mừng.
“Iallophil, phải cố lên đấy.” Theoromon công tước cười nói. Lúc quan sát Iallophil, hắn c·ũng không quên quan sát Fei. Hắn thấy rất rõ, tình cảm c·ủa Fei đối với Iallophil không phải là tình yêu. Lấy những gì hắn biết về Fei, Iallophil muốn theo đuổi Fei không phải là chuyện dễ dàng. Người c·ủa Theoromon gia tộc không được phép thất bại, một khi muốn thứ gì là nhất định phải đạt được.
“Ta sẽ thành công.” Iallophil cười đầy tự tin c·ùng kiên định.
Cuộc nói chuyện dừng ở đây, Iallophil còn muốn đi tìm Fei. Trong lúc hắn nói chuyện với phụ thân, Red Creek công tước c·ũng đến tìm Fei.
Dưới đáy mắt Iallophil hiện lên quang mang âm lãnh. Vị Red Creek công tước kia có tư cách gì mà đòi quản giáo Fei.
“Phải hạnh phúc đấy, Iallophil.” Theoromon công tước nhẹ giọng chúc phúc khi Iallophil bước ra khỏi phòng.
Đáp lại Theoromon công tước chính là một nụ cười c·ủa Iallophil. Đó là lần đầu tiên Theoromon công tước nhìn thấy Iallophil cười như vậy, nhẹ nhàng c·ùng thỏa mãn, giống như chiếm được toàn bộ mọi ngọt ngào trên thế giới này. Nụ cười ấy, hẳn được gọi là nụ cười hạnh phúc.
Nhìn thấy Iallophil cười như thế, Theoromon công tước cảm thấy, quyết định c·ủa hắn là hoàn toàn chính xác.
Trong lúc Iallophil và Theoromon công tước nói chuyện, Fei c·ũng phải đối mặt trò chuyện c·ùng phụ thân trên danh nghĩa cũng là phụ thân ở thế giới này của hắn, Red Creek công tước.
Tình cảm phụ tử giữa hai người tất nhiên thua kém hơn Iallophil cùng Theoromon công tước rất nhiều. Red Creek công tước đã không quan tâm đến Fei suốt mười mấy năm, thời gian ở chung sau đó c·ũng không tới một năm, thì còn nói cái gì phụ tử tình thâm a.
Hai phụ tử ngồi c·ùng một chỗ, không ai lên tiếng, một mực im lặng.
Fei tất nhiên sẽ không chủ động mở miệng, Red Creek công ước thì đang nghĩ nên mở miệng như thế nào.
“Ngươi và Iallophil ở chung với nhau rất tốt.” Trầm mặc thật lâu sau, Red Creek công tước quyết định chọn cách nói quanh co để vào đề.
“Hắn là người hợp tác ta tán thành.” Là người hắn có thể phó thác phía sau lưng mình cho, q·uan h·ệ giữa bọn họ sao có thể không tốt.
Thực hiển nhiên, phương thức mào đầu c·ủa Red Creek công tước không có tác dụng, Fei không hề hiểu ẩn ý trong đó, chỉ đơn giản trả lời theo đúng những gì biểu thị trên câu chữ, không nghĩ ngợi sâu xa hơn.
Biết Fei không lý giải ý mình, Red Creek công tước đành phải hỏi trực tiếp.
“Người biết tình cảm của Iallophil với ngươi là gì sao?” Giống như Theoromon công tước, Red Creek công tước vẫn luôn quan sát hai người, làm sao có thể không phát hiện được sự khác biệt giữa cảm tình c·ủa họ. Iallophil đã hãm rất sâu, nhưng Fei thì không. Đó c·ũng là nguyên nhân tại sao Red Creek công tước không có hành động gì, dù sao c·ũng chỉ có Iallophil đơn phương. Red Creek công tước hi vọng Fei sẽ trả lời là không biết, hoặc là đồng bạn hay bằng hữu… Thế nhưng câu trả lời c·ủa Fei lại khiến hắn hoàn toàn thất vọng rồi.
“Hắn yêu ta.” Fei nói một cách thản nhiên, nhưng c·ũng chính thái độ lạnh nhạt này c·ủa Fei làm cho biểu tình của Red Creek công tước càng trở nên khó coi.
Khuôn mặt kia không biểu lộ tình cảm, cặp mắt kia không một tia d·ao động, câu trả lời thốt ra vô cùng vân đạm phong khinh, giống như đang nói hôm nay ta ăn cái gì vậy.
“Fei, nói cho ta biết ngươi suy nghĩ thế nào?” Red Creek công tước biết cảm tình c·ủa Fei đối với Iallophil không phải là tình yêu, cho nên hắn có lập trường để ngăn cản. Nhưng hắn muốn biết Fei nghĩ như thế nào, vì sao biết cảm tình c·ủa Iallophil lại còn cho phép Iallophil ở bên cạnh mình, còn có thể ở chung một cách bình tĩnh như thế.
“Nghĩ cái gì?” Fei không hiểu câu hỏi c·ủa Red Creek công tước có ý gì. Hắn cần nghĩ gì về cái gì mới được a.
“Ngươi nghĩ thế nào về tình yêu c·ủa Iallophil?” Red Creek công tước cảm thấy không được tự nhiên, hai chữ “tình yêu” này được nói ra từ miệng hắn thực sự rất kỳ cục a, đặc biệt chuyện “tình yêu” này còn liên quan đến nhi t·ử của hắn, c·ùng với một nam nhân khác, mà người nam nhân kia lại là hài t·ử hắn đã nhìn từ bé đến lớn.
“Đó là chuyện c·ủa hắn.” Sau khi đã hiểu rõ ý c·ủa Red Creek công tước, Fei lại thản nhiên nói ra suy nghĩ của mình.
“Người hắn yêu là ngươi.” Red Creek công tước nhắc lại một lần nữa, cho nên ngươi không phải là không có quan hệ, đừng nói cứ như thể chuyện chẳng liên quan đến mình a.
“Thì sao chứ?” Fei thực không hiểu, Iallophil yêu hắn, hắn đã sớm biết nha.
Red Creek công tước nhìn nhi t·ử trước mặt mình. Hắn đã từng coi hài t·ử này là phế vật, nhưng y làm cho hắn phải kinh ngạc, làm cho hắn phải coi trọng, nhưng cảm tình giữa bọn họ đã không còn cách nào để bù đắp. Lúc hắn muốn đền bù lại hết thảy thì một vết nứt không gian xuất hiện, khiến cho hắn mất đi cơ hội này.
Cho đến khi hài t·ử này xuất hiện lần nữa, y đã mang thực lực của Thánh giai, một thực lực gây nên sự đảo lộn cho quan hệ giữa gia tộc và cá nhân. Cá nhân không còn cần dựa vào gia tộc, ngược lại, gia tộc lại phải nương nhờ cá nhân.
Hồi tưởng lại, từ trước đến nay, hắn và hài t·ử này có mấy lần nói chuyện với nhau? Ngay khi hắn một lần nữa thừa nhân hài t·ử này, hắn quả thật cảm thấy áy náy, muốn bù đắp cho y, nhưng hắn vẫn luôn không có cơ hội, c·ũng sẽ không thể có cơ hội nào nữa, vì hài t·ử này không cần hắn bù lại. Trên lĩnh vực quân sự, hắn anh minh, nhưng về mặt thân tình, hắn biết mình không hợp cách. Bởi vì đã quen với cường quyền, nên hắn không hiểu cách đối xử ôn nhu, uyển chuyển là thế nào.
Phải đối đãi thế nào với hài t·ử này, chính hắn c·ũng không biết được.
“Fei, hãy đoạn tuyệt quan hệ với Iallophil.” Hắn hổ thẹn với hài t·ử này, cho nên không thể để cho y dính vào một đoạn cảm tình kinh thế hãi tục như vậy, hài t·ử này nên có một nhân sinh bình thường, chứ không phải ở c·ùng một nam nhân giống như y.
Iallophil là người như thế nào, hắn nhìn hài t·ử ấy lớn lên làm sao có thể không rõ, một khi đã nhìn trúng cái gì thì tuyệt đối phải bắt nó tới tay. Cho dù Fei hiện tại có không động tình, nhưng nếu nhìn từ góc độ bên ngoài vào những gì Iallophil đã trả giá, đến hắn cũng phải động dung.
Một người cao ngạo như Iallophil lại vì Fei rửa tay, làm súp. Cặp mắt xanh thẳm bình thản kia sẽ luôn nhìn Fei thật chăm chú và ôn nhu, cơ hồ tất cả mọi chuyện của hắn đều lấy Fei làm trung tâm.
C·ũng bởi vì như vậy nên ánh nhìn kiên quyết phản đối c·ủa Theoromon công tước mới từ từ phai nhạt dần, nhưng hắn sẽ tuyệt đối không ủng hộ, chuyện này hãy để hắn kết thúc đi.
“Ta cự tuyệt.” Đây là câu trả lời c·ủa Fei. Cho dù Red Creek công tước có ân dưỡng dục, nhưng c·ũng không có tư cách can thiệp vào chuyện giữa hắn và người được hắn tán thành.
“Ngươi không có quyền ra lệnh cho Fei.” Còn đây là thanh âm của Iallophil