Chương 1210: Ta Hận Ngươi

– Ha ha, loài người, ngươi hãy đi theo ta. Ta chưa từng thấy mỹ nữ nào đẹp như ngươi. Đợi sau khi giao phối với ta, nhất định có thể sinh cho ta rất nhiều tiểu ma đầu xinh đẹp! Ha ha!
Con cóc ma nhân điên cuồng hét lên.
– Ngươi đừng mơ tưởng!
Lạc Thanh Liên hừ lạnh nói, mặt lạnh lùng thúc dục k·iếm khí, khóe miệng đã có m·áu tươi rỉ ra.
Không nghi ngờ gì, Lạc Thanh Liên đã tình nguyện lựa chọn tự bạo nội đan, chứ không muốn rơi vào tay “Con cóc” kinh tởm này.
Nhưng, là tổ trưởng tổ chín Long Đằng, Lạc Thanh Liên dĩ nhiên sẽ không tùy tiện lựa chọn t·ử v·ong, bất luận như thế nào, nàng cũng phải kiên trì đến thời khắc cuối cùng, càng đến thời điểm nguy hiểm nhất, nàng càng lộ ra vẻ tỉnh táo, hi vọng tìm được một đường sinh cơ.
Tùy Qua cũng không lập tức động thủ, nếu Lạc Thanh Liên muốn rèn luyện, dĩ nhiên phải phát huy tiềm lực của nàng đến cuối cùng mới được.
Chẳng qua, Tùy Qua thật sự cũng không coi trọng Lạc Thanh Liên, bởi vì chênh lệch cảnh giới của song phương thật sự quá lớn, cho dù Lạc Thanh Liên có k·iếm ý lợi hại, nhưng cuối cùng vẫn không cách nào vượt qua chênh lệch cảnh giới của hai bên.
“Con cóc” tiến công cũng càng ngày càng gấp gáp, Lạc Thanh Liên hoàn toàn rơi vào bất lợi.
Nhìn thấy “Con cóc”sắp sửa đắc thủ, Tùy Qua đang muốn tính toán động thủ, đột nhiên Lạc Thanh Liên phun một ngụm m·áu tươi lên Kim Bồ K·iếm Thảo trong tay nàng, sau đó lớn tiếng quát:
– Khổng Bạch Huyên, ngươi muốn thấy ta c·hết sao!
Trong chốc lát, Tùy Qua cảm giác được khí thế quanh người Lạc Thanh Liên đột nhiên bạo tăng, khí thế hoàn toàn không thua gì “Con cóc” ma nhân kia.
Đồng thời, Tùy Qua cảm giác được một luồng khí tức quen thuộc từ trên người Lạc Thanh Liên phóng thích ra.
– Nàng rốt cục đã trở lại.
7ruy3nTT5.com
Tùy Qua lầm bầm nói, hắn cảm giác được khí tức Khổng Bạch Huyên đã xuất hiện trên người Lạc Thanh Liên.
– Lạc Thanh Liên, ngươi thật không có tiền đồ, chỉ là một con con cóc cũng thu thập không được.
Lạc Thanh Liên tự nhủ nói, giống như là tự nói chuyện với chính mình, cũng giống như nói cho người khác nghe. Sau đó, Lạc Thanh Liên dùng ngón tay mảnh khảnh vuốt ve thân k·iếm Kim Bồ K·iếm Thảo, lạnh lùng nói:
– Hào quang vạn đạo, chính là như vậy!
Sau khi nói xong, Lạc Thanh Liên đột nhiên đ·âm một k·iếm ra ngoài, cả người của nàng nắm Kim Bồ K·iếm Thảo, người giống như bị k·iếm kéo đi, nhân k·iếm hợp nhất đ·âm tới hướng “Con cóc”.
“Con cóc” kia nhe răng cười, một tay huy động một thanh đại đao nghênh đón Kim Bồ K·iếm Thảo của Lạc Thanh Liên. Cái tay còn lại, bắt tới thân thể Lạc Thanh Liên, tựa hồ muốn đích thân bắt Lạc Thanh Liên.
Đột nhiên Lạc Thanh Liên rung cổ tay, Kim Bồ K·iếm Thảo tuôn ra hàng nghìn hàng vạn điểm quang mang kim sắc, trong khoảnh khắc hoàn toàn bao vây “con cóc”, sau đó cắn nuốt. Quang mang kim sắc đầy trời, giống như ánh chiều tà cuối cùng, vô cùng huyết lệ.
Đột nhiên, Tùy Qua cảm thấy cảnh giới của Khổng Bạch Huyên tựa hồ lại đề cao, bởi vì k·iếm ý của nàng lại đề cao thêm một bậc, trong k·iếm ý của nàng, tựa hồ đã bao hàm thiên địa vạn tượng.
K·iếm quang màu vàng, giống như mưa to gió lớn, mạnh mẽ b·ắn vào hộ thể cương khí của “con cóc”, trong khoảnh khắc đ·âm nát hộ thể cương khí quanh thân nó, những k·iếm quang này điểm phá sinh cơ toàn thân nó. Biết đại thế đã mất, Nguyên Anh của “con cóc”chỉ có thể bỏ chạy, đáng tiếc chính là, khi Nguyên Anh của nó đang định chạy ra, thi triển Nguyên Anh độn thuật, lại đột nhiên phát hiện, Nguyên Anh của nó căn bản không cách nào chạy được!
– Tỏa Hồn k·iếm trận, hấp thực Nguyên Anh!
Lạc Thanh Liên lạnh lùng nói, cầm Kim Bồ K·iếm Thảo hung hăng đ·âm vào thân thể “con cóc”, nhất thời, những k·iếm khí đ·âm vào thân thể “con cóc”, tựa hồ thoáng cái “sống” lại, lần lượt sáng lên, sau đó liên lạc lẫn nhau, tạo thành một k·iếm trận trên thân thể “con cóc”, không chỉ khóa lại sinh cơ toàn thân nó, hơn nữa cũng khóa thần hồn của nó, khó trách ngay cả Nguyên Anh của”con cóc” cũng không thể bỏ chạy. Trong nháy mắt, bản thể của Kim Bồ K·iếm Thảo nghiễm nhiên trở thành trận tâm của k·iếm trận, không ngừng hút nguyên khí và tinh hoa tính mạng trong thân thể “con cóc” vào Kim Bồ K·iếm Thảo, trực tiếp lợi dụng k·iếm trận rèn luyện Kim Bồ K·iếm Thảo.
Thủ đoạn như thế, coi như là khai sáng khơi dòng.
Đây cũng lần đầu tiên Tùy Qua nhìn thấy, lại có thể trực tiếp rèn luyện đối thủ làm tài liệu pháp bảo, trực tiếp mạnh mẽ luyện hóa cho đến c·hết. Chỉ một ngón này, đã mạnh hơn thủ pháp “Đập quả hạch đào” của Tùy Qua rất nhiều. Tùy Qua lấy “Thảo Mộc Câu Hủ” gõ cây hạch đào, là trực tiếp đánh nát thân thể của đối phương, sau đó lại dùng Thiên Lôi lao tù bắt Nguyên Anh đối phương, hiện giờ cơ hội thành công gần như là trăm phần trăm, nhưng sau mỗi lần nhận được Nguyên Anh của địch thủ, Tùy Qua cũng chỉ có thể tìm một nơi yên lặng từ từ luyện hóa Nguyên Anh của đối phương. Còn chiêu này của Lạc Thanh Liên, lại có thể trực tiếp phong bế, luyện hóa tinh hoa Nguyên Anh của đối thủ, thật sự là cao minh hơn thủ đoạn của Tùy Qua vài phần.
Chỉ trong nháy mắt, thân thể của “con cóc” đã khô quắt, Tùy Qua cảm giác được tinh hoa trong thân thể hắn đang nhanh chóng trôi đi, cắm vào thân thể Kim Bồ K·iếm Thảo, càng ngày càng rực rỡ, đã gần như đến giới hạn linh khí đột phá.
Như vậy xem ra, Kim Bồ K·iếm Thảo không chỉ đã luyện hóa một Nguyên Anh tinh hoa, mà còn chém không ít v·ong hồn dưới k·iếm, nếu không cũng không thể tiến lên linh khí nhanh như vậy.
Rất nhanh “con cóc” biến thành con cóc thật sự, hoàn toàn trở thành một thây khô, quang mang của Kim Bồ K·iếm Thảo cũng bắt đầu tiêu tán.
Tùy Qua không kềm nén được tò mò trong lòng, lắc mình xuất hiện trước mặt Lạc Thanh Liên, đè nén tâm tình kích động trong lòng nói:
– Ta rút cuộc nên gọi ngươi là Khổng Bạch Huyên, hay là Lạc Thanh Liên?
– Ngươi cảm thấy thế nào?
Lạc Thanh Liên hỏi ngược lại.
– Ngươi bây giờ là Khổng Bạch Huyên.
Giọng nói của Tùy Qua tràn đầy khẳng định:
– K·iếm ý của Lạc Thanh Liên, còn chưa mạnh đến như thế.
– Ngươi biết là ta, vậy thì thế nào?
Giọng nói của Lạc Thanh Liên rất bình thản, giống như giếng nước yên tĩnh.
Đúng vậy, vậy thì thế nào?
Tùy Qua không khỏi ngây người, ngay cả biết hiện tại trước mặt chính là Khổng Bạch Huyên, vậy thì thế nào?
Tài ăn nói của Tùy Qua vốn không tệ, nhưng khi đối mặt với Khổng Bạch Huyên, hắn lại không cách nào phát huy, bởi vì Khổng Bạch Huyên tựa như có thể xuyên thủng mọi thứ trong thế gian, nàng không giống như Đường Vũ Khê, Thẩm Quân Lăng, dễ dàng bị lời nói của Tùy Qua tác động.
– Ta… Ta rất nhớ ngươi!
Tùy Qua rốt cục thốt ra một câu, một câu khiến chính hắn cũng cảm thấy rất kém cỏi.
– Nhớ ta?
Khổng Bạch Huyên lạnh nhạt nói:
– Lúc trước ta cũng chỉ lợi dụng ngươi mà thôi, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, ta có thể oán được người nào. Giữa ta và ngươi chẳng qua là thần xui quỷ khiến có một chút nhân duyên, ta đã sớm quên lãng rồi.
– Quên lãng?
Tùy Qua lắc đầu:
– Nếu quên lãng, vì sao phải nhiều lần cứu mạng ta?
– Bởi vì ngươi có Hồng M·ông thạch, trở thành tông chủ Thần Thảo Tông, ta không thể nhìn người thừa kế duy nhất của Thần Thảo Tông bị người ta g·iết c·hết.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »