Chương 1

Đoản
– Dương T·ử Kì,tớ..tớ thích cậu!
– Cút!!
– Dương T·ử Kì,tớ thích cậu!
– Cút!
– Dương T·ử Kì,tớ….
– Tôi không thích cô,cút!!
– Không phải,T·ử Kì tớ muốn nói là tớ sắp đi Mỹ,muốn đến tạm biệt cậu thôi! Tạm biệt cậu,T·ử Kì tớ yêu!- Nói xong,Lăng T·ử Nha quay đầu bỏ chạy khỏi trường.
Dương T·ử Kì sau khi nghe Lăng T·ử Nha đi Mỹ như chôn chân tại sân trường. Muốn đuổi theo nhưng lại không thể,và anh không hề biết rằng mình đã đánh mất người con gái của mình!
4 năm sau.
Sân bay XXX.
Một cô gái khoảng 22tuổi,gương mặt đang rạng ngời,mặc chiếc váy màu trắng,đang ngồi trên xe lăn. Đó chính là Lăng T·ử Nha của bốn năm trước.
Bốn năm trước,lúc tạm biệt Dương T·ử Kì,Lăng T·ử Nha không cẩn thận đã gặp tai nạn giao thông. Tai nạn ấy đã lấy đi đôi chân của cô,làm cô phải ngồi xe lăn bây giờ.
Suốt bốn năm qua,ba mẹ cô đã tìm bác sĩ trị liệu nhưng không thành,họ quyết định đưa cô về nước là tìm động lực cho cô trị liệu. Và không ai khác là Dương T·ử Kì,vì bốn năm qua Lăng T·ử Nha chưa hề quên Dương T·ử Kì cả. Họ biết,nên đã đưa cô về nước.
Cầm bó hoa trên tay,Lăng Thiên Đức đi đến bên cô.
“Em gái,về nước thấy sao nào?”Lăng Thiên Đức đưa cho cô bó hoa nói.
Lăng Thiên Đức là anh hai cô,đồng thời là tổng giám đốc của công ty lớn nào đó.
“Rất thoải mái anh ạ”Lăng T·ử Nha mỉm cười nói.
Lăng Thiên Đức cười,rồi cởi áo vest trên người mình ra khoác lên cho cô.
“Đang là mùa tuyết rơi,em nên giữ ấm và không nên mặc mỏng manh ra đường rõ chưa?”
“Vâng thưa anh”Lăng T·ử Nha cười nói.
Lăng Thiên Đức xoa đầu cô,rồi quay ra sau đẩy xe lăn đi. Nhìn cô ngồi trên xe,đôi chân dần không có nghị lực bước đi. Làm người anh đây thật đau lòng. Đã bốn năm Lăng Thiên Đức đã tìm bác sĩ để trị liệu cho cô. Nhưng lại không thành công. Bác sĩ nói,chỉ cần ai đó làm động lực cho cô,thì tự khắc cô sẽ bước đi được. Và đó là Dương T·ử Kì!
Hai anh em mỉm cười rời khỏi sân bây,từ xa,một đôi mắt đang nhìn chăm chú Lăng T·ử Nha và Lăng Thiên Đức.
“Là Tiểu Nha!”
Đưa Lăng T·ử Nha về biệt thự. Lăng Thiên Đức đẩy cô vào biệt thự.
Ông Lăng và bà Lăng đang ngồi đợi cô về,thấy cô cả hai đi lại ôm cô vào lòng.
“Con gái,con thấy sao khi về nước?” Bà hỏi.
“Rất tốt ạ”Cô mỉm cười nói.
Bà Lăng và ông Lăng mỉm cười,nhìn cô vui là họ vui rồi. Lăng Thiên Đức thấy trên mặt cô có vẻ mệt mỏi,vội bế cô lên rồi nói đưa cô về phòng nghỉ ngơi.
Đặt cô lên giường, Lăng Thiên Đức mỉm cười nhìn cô. Nói cô nghỉ ngơi đi,mai sẽ dự một bữa tiệc gì đó.
Lăng Thiên Đức ra ngoài,nụ cười trên gương mặt Lăng T·ử Nha mất đi,cô lấy trong túi ra một tấm hình.
“T·ử Kì,bốn năm rồi. Anh bây giờ sao rồi? Tiểu Nha nhớ anh lắm anh biết không?”
Tập đoàn ABC
“Thưa chủ tịch Dương,cô Lăng T·ử Nha đã về nước sáng nay ạ”Thám t·ử nhìn Dương T·ử Kì nói.
“Được rồi,anh ra ngoài đi. Tiền công thư kí sẽ chuyển cho anh”Dương T·ử Kì nói.
Thám t·ử ra khỏi phòng,anh cầm tài liệu về cô lên xem. Xem đến dòng chữ cuối cùng thì hoảng hồn.
“Tiểu Nha bị liệt sao?”Lẩm bẩm một mình,anh nhớ lại lúc sân bay thấy cô. Đang ngồi trên xe lăn được tổng giám đốc Lăng Thiên Đức đẩy đi,là sao? Tại sao cô lại bị liệt? Không thể đi lại chứ?
Đến tối,cô thấy trong phòng ngộp ngạt. Bảo giúp việc giúp mình xuống hoa viên hít thở.
Ngồi ngoài hoa viên,cô ngẩn nhìn bầu trời đầy sao. Rồi cúi xuống nhìn bức ảnh trong tay,là ảnh của T·ử Kì,cô đã giữ nó bốn năm rồi.
Ngoài cổng,trong chiếc xe MPV kia,người đàn ông trong xe không ngừng cau mày nhìn cô đang ngồi trên xe lăm đó.
“Rốt cuộc em bị sao vậy Tiểu Nhã?”
Nhìn bức ảnh trong tay,cô không ngừng vuốt ve gương mặt người trong ảnh. Bốn năm rồi,đã bốn năm rồi cô không thấy gương mặt này,không thấy anh ra sao,không thấy anh cười,anh buồn như thế nào. Thật sự cô bây giờ chỉ ước có thể thấy anh một lần,được anh ôm vào lòng một lần,5 phút thôi cũng được.
Đang suy nghĩ,bỗng ai đó khoác lên cho cô chiếc áo ấm.
“Lăng T·ử Nha,anh đã nói với em mà em không nhớ sao?”Lăng Thiên Đức càu nhàu.
“Anh hai,em quên mà”Cô nũng nịu.
“Em đó”Lăng Thiên Đức nhéo mũi cô. Cô bĩu môi xoa xoa nhẹ chiếc mũi.
Đưa mắt nhìn,thấy cô đang cầm tấm ảnh của Dương T·ử Kì,Lăng Thiên Đức lên tiếng hỏi.
“Em còn nhớ cậu ta sao?”
Cô nghe vậy,khẽ gật đầu.
Lăng Thiên Đức thở dài,em gái anh sao ngốc quá vậy? Tại sao cứ đi yêu tên đó chứ? Một tên k·hốn n·ạn làm em gái anh ra thành bây giờ đây.
Ngoài xe,nhìn Lăng Thiên Đức và cô Dương T·ử Kì trở nên trầm lặng u ám. Nhìn hồi lâu,Dương T·ử Kì cầm điện thoại lên gọi một dãy số.
“Bà Lania tôi đồng ý tham gia bữa tiệc vào ngày mai”Dương T·ử Kì nói xong cúp máy. Ngày mai có bữa tiệc sinh nhật,nhưng bà Lania là người lạ lùng,biến bữa tiệc sinh nhật của mình là tiệc hóa trang. Mỗi người đều phải đeo một chiếc mặt nạ. Thông tin thám t·ử đưa hắn,thì cô có đi dự bữa tiệc của bà Lania,nên anh quyết định đi để làm rõ,tại sao hai chân cô lại bị liệt. Nhìn cô ngồi trên xe lăn như vậy anh cảm thấy lòng đầy chua xót. Không dám nhìn cô nữa bảo tài xế chạy đi. Anh sợ,sợ nhìn cô nữa nước mắt sẽ rơi mất,vì bốn năm trước lúc cô đi. Lòng anh tràn đầy đau nhói,muốn giữ cô lại nhưng quá trễ rồi. Đến bây giờ lại,Lăng T·ử Nha bốn năm qua em sống thế nào khi không bước đi được,anh chỉ muốn ôm em lúc này lắm,em biết không? Bốn năm trước anh quá ngốc để mất em,nhưng bây giờ Dương T·ử Kì này sẽ không đánh mất em,Lăng T·ử Nha!
Tối hôm sau,Lăng T·ử Nha được bà Lăng chuẩn bị một chiếc váy dạ hội để tham gia bữa tiệc của bà Lania.
Lăng T·ử Nha khoát trên mình bộ váy xanh biển nhạt,mái tóc được chải gọn xõa xuống,không cầu kì,không điệu đà rất tự nhiên. Cô mang đôi giày cao gót trắng,nhìn xuống cô rất thích,nhưng lúc nào cô mới đi được?
Lăng Thiên Đức đưa cho cô một chiếc mặt nạ,nói là tiệc hóa trang nên phải đeo. Cô không suy nghĩ đeo vào rồi được anh đẩy đi.
Đến bữa tiệc,cô thật sự không muốn bước vào vì…sợ mọi người bàn tán về đôi chân này!
Nhìn hiểu rõ tâm tư của cô,Lăng Thiên Đức nói cô đừng lo rồi đẩy vào bữa tiệc.
Quả nhiên mọi người khi thấy cô,nhận ra cô là tam tiểu thư của Lăng gia. Lăng gia có ba đứa con,đại thiếu gia Lăng Thiên Đức,nhị thiếu gia Lăng T·ử Phong hiện đang bên Pháp quản lí công việc còn cô lại tam tiểu thư Lăng T·ử Nha. Mọi người dần bàn tán về đôi chân của cô,không ai không biết rằng bốn năm trước Lăng T·ử Nha bị tai nạn và liệt hai chân,chỉ có Dương T·ử Kì ngu ngốc không biết.
Cô sợ hãi cúi đầu,có lẽ cô không nên tham gia bữa tiệc này để làm xấu mặt Lăng gia. Bỗng một bàn tay ấm áp rộng lớn nắm chặt tay cô.
“Tiểu Nha lâu rồi khồn gặp em”Lăng T·ử Phong nói.
“Anh Phong,sao anh lại ở đây?”Theo cô biết Lăng T·ử Phong ở Pháp mà…sao lại có mặt ở đây?
“Thằng quỷ,sao trễ vậy?”Lăng Thiên Đức đi đến càu nhàu.
“Ông anh,tôi còn bận nhiều việc nên về trễ,không phải còn kịp giờ để đến tham gia bữa tiệc sao?”Lăng T·ử Phong càu nhàu nói. Ông anh hai,lúc nào cũng đem anh ra càu nhàu về vụ trễ.
“Hai anh vẫn vậy”Cô mỉm cười nói,hai anh của cô luôn vậy. Thiên Đức thì luôn càu nhàu T·ử Phong vụ thời gian,trễ hay sớm đều càu nhàu. Còn T·ử Phong lại luôn không chịu thua,cãi qua cãi lại. Hồi trước có khi cả hai cãi từ sáng đến tối mới phân thắng bại. Người thắng luôn là Thiên Đức nên làm T·ử Phong rất tức. Nhưng họ luôn tài giỏi,công việc và tất cả. Còn cô thì…đôi chân này. Nếu như bốn năm trước cô đừng đến gặp Dương T·ử Kì,nếu như cô đừng vừa chạy vừa khóc thì đậ ra ngày hôm nay,nếu như. Tất cả đều là nếu như nhỉ? Chỉ vì cô mà ba,mẹ,anh hai,anh ba luôn lo lắng cho cô. Luôn hết mừng tìm cách trị liệu cho cô,mong muốn cô bước đi lại được. Nhưng..vẫn không được…cô không có nghị lực để bước đi.
Sự xuất hiện của Lăng T·ử Phong đã làm mọi người hết bàn tán. Ai không biết Lăng T·ử Phong là người đáng sợ. Anh chỉ ấm áp với gia đình,còn bên ngoài lạnh lùng với mọi người. G·iết không nương tay,nhất là ai ăn hiếp đứa em gái bé nhỏ của anh,anh g·iết không tha.
Cô dần thu mình vào một góc nhỏ,nói cả hai đi chào hỏi đối tác đi. Vì đây nói là bữa tiệc,nhưng luôn là nơi làm việc,giao tiếp bàn bạc. Cô biết hết,biết hết mọi thứ.
Cô di chuyển xe lăn đến một góc bữa tiệc,cầm li rượu vang trong tay,nhìn ra ngoài cửa sổ. Dương T·ử Kì giờ đang làm gì nhỉ? Anh có biết cô nhớ anh lắm không? Chắc giờ này anh đang vui vẻ bên người anh yêu rồi nhỉ.
Đưa li rượu vang lên,cô uống ngụm nhỏ. Rượu này không tệ nha,uống vào cảm thấy ngon. Nhưng cô lại không thích uống nhiều. Vì uống  nhiều cô lại say nữa cho coi. Nhiều lúc buồn,cô lại lôi ra mấy chai rượu vang uống,uống đến say khướt lại lấy ảnh của Dương T·ử Kì ra ôm. Ngủ đến hôm sau mới bình thường lại.
Bỗng…ai đó ôm cô từ đằng sau,làm cô giật b·ắn mình quay đầu lại. Là một người đàn ông đeo mặt nạ,mặt vest đang ôn chặt cô. Người đàn ông đó nói nhỏ bên tai cô:”Tiểu Nha”
Cô giật b·ắn mình,ai vậy? Sao lại biết tên cô? Ngửi thấy mùi hương thoang thoáng trên người đàn ông,mùi hương này là của bốn năm trước. Dương T·ử Kì sao?
“T·ử Kì…sao?”Giọng cô bỗng nhỏ lại,tuy mặt che lại nhưng cái mùi hương trên người anh cô không bao giờ quên.
“Là anh…Tiểu Nhã,anh xin lỗi”Dương T·ử Kì gục đầu bên vai Lăng T·ử Nha nói nhỏ.
Cô không mơ chứ? Là Dương T·ử Kì sao? Nhưng…sao anh lại phải xin lỗi? Anh làm gì sai sao?
“Dương T·ử Kì,bỏ Tiểu Nha ra”Tiếng của Hàn Lãnh Vũ đi đến,kéo cô ra khỏi xe lăn bế thốc cô lên.
Hàn Lãnh Vũ là người chăm sóc cô bên nước ngoài,buồn vui của cô anh đều nghe hết. Và dĩ nhiên là có nghe về tên Dương T·ử Kì này,một tên khốn làm cô ra thành vậy.
“Vũ,đau…”Cô bỗng nói,bị lôi mạnh làm cổ tay cô đau quá.
“Xin lỗi,em không sao chứ?”Nghe cô nói đau,Hàn Lãnh Vũ vội bỏ cô xuống xe lăn,nắm nhẹ cổ tay cô lên. May quá không đỏ lắm,lúc nãy anh hơi mạnh tay rồi.
Dương T·ử Kì đứng đó,ai đây? Tên khốn này sao lại dám làm đau cô chứ,muốn c·hết sao?
“Vũ…sao anh lại ở đây?”Hôm nay là ngày gì vậy? Hết anh ba rồi lại là Lãnh Vũ từ nước ngoài về bất ngờ.
Dương T·ử Kì không nói gì,quay người định rời đi. Thấy Dương T·ử Kì đi,Hàn Lãnh Vũ nói:”Dương T·ử Kì,cậu nên tránh xa Lăng T·ử Nha ra,vì bốn năm trước cậu đã đánh mất cô ấy,bây giờ cậu nghĩ cậu còn cơ hội sao?”
Dương T·ử Kì nghe vậy,liền trả lời:”Bốn năm trước tôi sai,nhưng bây giờ tôi không sao,Tiểu Nha sau là của tôi. Cậu nên tránh xa cô ấy ra,không thì đừng trách!”Xong anh bước đi,cô là của anh. Không là của ai cả,bốn năm trước anh sai,nhưng bây giờ anh sẽ không để mình không sai nữa. Lăng T·ử Nha là của anh!
Dương T·ử Kì và Hàn Lãnh Vũ thấy nhau mà kinh hồn,họ là bạn cùng lớp bốn năm trước,nhưng cả hai như nước với lửa. Không thể hòa được,khi nghe cô kể về Dương T·ử Kì,người Hàn Lãnh Vũ nghĩ đến đầu tiên là Dương T·ử Kì cùng lớp,quả nhiên không sai.
Nghe Dương T·ử Kì nói,Lăng T·ử Nha bỗng bực khóc. Câu nói đó,cô đã đợi bốn năm rồi. Bây giờ còn cơ hội sao? Còn sao?
Thấy cô khóc,Hàn Lãnh Vũ cúi xuống đưa tay lên lau những giọt nước mắt của cô đi:”Đừng khóc vì cậu ta,anh chỉ thích Tiểu Nha của anh cười thôi”
Anh yêu cô đấy,nhưng không ngờ cô lại yêu Dương T·ử Kì nhiều như vậy,anh cũng không biết làm sao. Chỉ biết bốn năm qua luôn ở bên cô,chăm sóc cô,nghe cô tâm sự,buồn vui gì luôn bên cô. Nhưng một sự thật là trái tim cô không dành cho anh,luôn dành cho Dương T·ử Kì.
Nghe Hàn Lãnh Vũ nói,cô mỉm cười nín khóc,Vũ nói đúng,cô hãy để tương lai quyết định. Gì cũng được.
Hàn Lãnh Vũ mỉm cười,xong đứng dậy đẩy cô ra chỗ Lăng Thiên Đức và Lăng T·ử Phong.
Bữa tiệc gần kết thúc,thấy cô mệt,Lăng Thiên Đức quyết định đưa cô về nhà. Đẩy cô ra gara,để cô ngồi đợi rồi đi lấy xe. Nhưng Lăng Thiên Đức vừa đi,một đám người lạ đi đến chỗ cô. Cô sợ hãi định kêu cứu thì bị một tên nào đó đánh sau gáy,ngất đi. Một tên vác cô lên vai,đi đến chiếc xe MPV ngoài kia đang đợi. Lăng T·ử Phong vừa đi ra,thấy cô bị ai bắt đi vội đuổi theo,nhưng lại bị đám người chặn lại.
“Nha,Nha”Lăng T·ử Phong không ngừng gọi cô,nhưng cô mê man bị tên kia vác đi không hay biết gì. Đưa cô vào xe xong,chiếc MPV kia chạy đi. Đám người ngăn Lăng T·ử Phong cũng rời đi. Lăng Thiên Đức quay lại thì thấy Lăng T·ử Phong đang đứng bất lực ở đó. Vội hỏi:”Sao vậy?”.
“Nha bị bắt đi rồi”Lăng T·ử Phong nói,gương mặt đầy tức giận. c·hết t·iệt anh là anh của cô,lại không bảo vệ cô được. Lăng T·ử Phong mày quá vô dụng mà!!
“Sao?”Lăng Thiên Đức quát lên.
Trong chiếc xe MPV,cô đang ngủ say. Dương T·ử Kì bên cạnh cởi áo vest ra,khoác lên cho cô. Xong để cô nằm xuống đùi mình,nhìn gương mặt đang ngủ say của cô. Anh vô thức đưa tay lên,sờ gò má của cô. Tiểu Nha anh xin lỗi em,anh chỉ muốn giữ em bên cạnh thôi. Cho anh bù đắp bốn năm trước được không? Anh muốn xin lỗi em. Lăng T·ử Nha,anh yêu em! Tuy là lời nói này có vẻ đã muộn phải không? Nhưng,anh sẽ là người đợi em chấp nhận anh.
Lăng gia.
“Con bé bị ai bắt đi chứ?”Bà Lăng hốt hoảng khi nghe tin cô bị bắt. Con gái bà đã không đi được rồi,còn ai bắt cô đi chứ?
“Con..xin lỗi”Lăng T·ử Phong đầy ân hận nói,c·hết t·iệt lúc đó anh tại sao lại bất lực chứ.
“Đừng lo lắng,con bé đang ở Dương gia. Để con bé và T·ử Kì có thời gian bên nhau đi”Ông Lăng bỗng bình thản nói. Thám t·ử của ông vừa báo tin cô được T·ử Kì đưa đi. Nên ông không ngạc nhiên gì cả.
“Cái gì??”Cả ba tròn mắt nhìn ông quát lên.
Sáng hôm sau.
Lăng T·ử Nha tỉnh lại,nhìn trần nhà. Đây là đâu? Hôm qua…cô bị ai đó đánh ngất và rồi….nhớ hôm qua,cô vội bò dậy,muốn xuống giường,nhưng không cẩn thận mất thăng bằng ngã xuống sàn.
“Á”Do ngã xuống sàn,làm tay cô đau không nhịn được phát ra tiếng. c·hết t·iệt! Tại sao mày lại vô dụng vậy hả Lăng T·ử Nha? Chỉ vì đôi chân này mà ngay khả năng đứng dậy bước đi cũng không được nữa là sao? Mày không nên sống nữa tốt hơn,vì mày là thứ vô dụng!
Cửa phòng mở ra,Dương T·ử Kì thấy cô nằm dưới sàn vội chạy lại bế  cô.
“Tiểu Nha,không sao chứ? Có đau chỗ nào không?”Dương T·ử Kì đặt cô lên giường,lo lắng không ngừng hỏi. Anh định đợi cô dậy,nhưng do lúc nãy có điện thoại nên anh ra ngoài nghe,khi bước vào lại thấy cô ngã. Có lẽ nhớ lại hôm qua,nên cô muốn bỏ chạy.
“Kì…!!”Thấy Dương T·ử Kì Lăng T·ử Nha không kiểm soát được ôm anh. Cô nhớ anh,bốn năm qua cô rất nhớ anh. Nhớ anh và yêu anh muốn phát điên,người đàn ông này cuộc đời của Lăng T·ử Nha cô không bỏ được. Mãi mãi vẫn yêu,quyết không buông tay.
Dương T·ử Kì ngồi xuống,ôm cô vào lòng mình nhẹ nhàng vuốt ve,cưng chiều:”Đừng khóc,anh thích Tiểu Nha của anh cười”
“Kì…!!”Cô gọi tên anh lần hai.
“Sao vậy T·ử Nha?”Dương T·ử Kì lo lắng hỏi.
Cô vội đẩy anh ra,mặt đỏ lắc đầu. Cô ngốc mà,mới thấy anh lại muốn nói tiếng yêu,đó có thể làm anh khinh bỉ cô mất,Lăng T·ử Nha mày yêu đến ngu rồi!
“Xin lỗi vì đưa em đi kiểu này”Dương T·ử Kì nắm bàn tay cô,bàn tay cô rất nhỏ,mềm mại.
Cô ngồi nhớ lại,hôm qua cái đám người đó. Đám người đó là của anh. Thôi c·hết! Anh hai và mọi người không thấy cô sẽ lo lắng c·hết mất.
“Kì..em muốn về nhà,ba mẹ hai anh đang lo lắng cho em”Cô vội nói.
Dương T·ử Kì hôn nhẹ lên trán cô nói:”Không sao,họ biết em bên anh mà”
Cô sững sờ? Sao họ biết chứ?
Thật ra hôm qua anh đã cho người báo với ông Lăng,tự khắc ông sẽ làm gì. Anh biết họ đưa cô về đây là nhờ anh làm nghị lực để cô bước đi lại. Anh cũng thầm đồng ý,bốn năm trước nếu anh đuổi theo cô thì đâu như vậy. Bây giờ,anh quyết phải giúp cô đi được!
Nghe anh nói vậy,cô không nói gì nữa. Im thin thít cảm nhận hạnh phúc. Bên anh,được anh ôm vậy là cô đủ rồi. Tiếng yêu kia nên lãng quên đi.
Bỗng…Dương T·ử Kì bế thốc cô lên,đi vào phòng tắm.
“Anh làm gì vậy?”Cô vùng vẩy.
“Giúp em vệ sinh cá nhân”Dương T·ử Kì nói thản nhiên.
“Hả???”Lăng T·ử Nha tròn mắt nhìn Dương T·ử Kì đầy ngạc nhiên.
“Không muốn, bỏ em xuống”Lăng T·ử Nha cựa quậy vùng vẩy.
Dương T·ử Kì xem như chưa nghe thấy, vẫn bế cô vào phòng tắm. Đặt cô lên ghế, nhẹ nhàng lấy khăn lau mặt cho cô, anh nhìn ngắm gương mặt của cô, gương mặt bốn năm qua anh đã mong nhớ, và có lỗi với người con gái này, có lỗi rất lớn, rất lớn.
Giúp cô lau mặt xong, anh đứng dậy.
“Em đánh răng đi, xong rồi gọi anh”Xong anh quay người, lấy bàn chải đánh răng đã trét kem sẵn và cốc nước cho cô, xong anh bước ra ngoài.
Cô bên trong vội đánh răng, Dương T·ử Kì bây giờ sao khác bốn năm trước quá vậy?
Năm phút sau, Dương T·ử Kì vào phòng tắm tự nhiên, thấy cô đang dùng khăn lau mặt, anh đi lại giúp cô, xong bế thốc cô ra ngoài.
Đặt cô lên giường, anh đưa cho cô một túi đồ.
“Em thay đồ đi, anh đi lấy xe cho em”Anh nhẹ nhàng nói, xong quay người đi lấy xe cho cô.
Cô mở túi đồ ra, là một bộ váy và có đồ lót, cô bất giác đỏ mặt, anh anh anh… sao anh…. lại dám… chứ! Biến thái!!!!!!
Dương T·ử Kì đi lấy xe lăn cho cô, cái tên hôm qua đưa cô đi lại quên lấy xe lăn, nên anh phải kêu người đến bệnh viện của anh họ anh mượn cái xe về, không thì cô lấy gì di chuyển.
Đợi cô thay đồ xong, anh đẩy xe vào, bế cô lên đặt xuống xe, xong đẩy cô đi, vì biết cô di chuyển khó nên anh đã cho cô ở căn phòng dưới lầu mà anh hay nghỉ ngơi, như vậy cô có thể đi lại tốt hơn.
Đẩy cô ra bàn anh, anh lại bế cô lên, để cô ngồi lên ghế, anh không khác gì nâng cô như trứng vậy.
Giúp việc đem bữa sáng ra nhìn cô mỉm cười, chẳng bao giờ thấy cậu chủ đưa ai về nhà, vậy mà cô gái này…
Dương T·ử Kì ngồi ung dung ăn sáng, còn cô thì cứ ngồi nhìn, cắt cắt đồ ăn chứ không ăn, nhìn Dương T·ử Kì kia đang đối diện với cô.
Anh thấy cô cứ ngồi đó không ăn, liền hỏi.
“Em sao vậy? Không hợp khẩu vị sao?”Cô sao vậy?
Cô lắc đầu.
“Em…”Cô khó nói, làm sao cô ăn nỗi khi ngồi đối diện với cô là Dương T·ử Kì đây.
Đang định hỏi cô thì…
“Dương T·ử Kì, em gái tôi đâu?”Lăng T·ử Phong và Lăng Thiên Đức lao vào nhà tìm cô.
Cô nghe tiếng hai anh mình thì giật mình.
Dương T·ử Kì thì lắc đầu, sao hai người này đến đòi người sớm vậy?
Anh đứng dậy bước ra ngoài, còn cô thì ngồi đó, muốn bước ra ngoài nhưng không thể.
Dương T·ử Kì trong bếp bước ta, Lăng T·ử Phong vừa thấy anh liền nhào đến nắm cổ áo của Dương T·ử Kì.
“Em gái tôi đâu?”Lăng T·ử Phong tức giận hỏi, ba anh nói không sao, nhưng anh và Thiên Đức rất lo cho cô, quyết sáng đến nhà đòi người.
“Anh bỏ tay ra, hai ta từ từ nói chuyện”Dương T·ử Kì bình tĩnh nói.
Lăng Thiên Đức vội đi lại, lôi Lăng T·ử Phong ra.
“Nếu các anh muốn em gái mình bước đi được, thì để cô ấy bên tôi, tôi sẽ giúp cô ấy trị liệu”Dương T·ử Kì nói.
Lăng Thiên Đức và Lăng T·ử Phong đưa mắt nhìn nhau.
“Giúp? Chính cậu là người làm em ấy thành ra như vậy, giúp? Cậu muốn làm em ấy đau nữa sao? Bốn năm qua con bé chỉ có cậu, đến bước đi không dám vì sợ cậu đấy, cậu là lí do làm con bé thành ra bây giờ đấy, cậu vui lắm mà? Tàn nhẫn lắm mà? Sao bây giờ thay đổi? Sao bâ giờ giúp? Cậu muốn lấy con bé ra làm đồ chơi nữa sao? Cậu có phải con người không? Lương tâm chó tha rồi à”Lăng Thiên Đức tức giận nói, không kiểm soát được lời nói, bốn năm qua nhìn em gái mình không bước đi được, lại sống trong đau khổ, người anh đây rất đau lòng, nhìn em gái mình như vậy mà không giúp được gì.
Cả ba nghe tiếng la trong bếp, Lăng T·ử Phong vội chạy vào, thấy cô nằm dưới sàn, có lẽ là ngã.
“Tiểu Nha”Lăng T·ử Phong vội đi lại, đỡ cô dậy.
Dương T·ử Kì đứng yên đó, còn Lăng Thiên Đức đầy đau lòng nhìn cô.
Lăng T·ử Phong bế Lăng T·ử Nha lên, về nhà, anh không muốn em gái mình yếu đuối trước mặt người khác, em ấy đã đủ đau rồi, cũng chỉ vì tên Dương T·ử Kì này.
Lăng T·ử Phong bế cô rời khỏi, cô cũng chỉ im lặng đi về cùng anh, đủ rồi, anh Đức nói đúng, Dương T·ử Kì có thể xem cô là món đồ để chơi đùa thôi, bốn năm trước và bốn năm sau có lẽ vẫn thế.
Lăng Thiên Đức trước khi ra về, để lại cho anh một câu:”Muốn con bé hạnh phúc, cậu hãy chứng minh đi, chứng minh mình yêu và mang lại hạnh phúc đến cho con bé để chúng tôi thấy đi”
Dương T·ử Kì bất ngờ.
Lăng Thiên Đức mỉm cười, rồi bước ra về.
Lăng Thiên Đức ý muốn nói cho anh có hội sao? Được, anh sẽ chứng minh cho họ thấy, T·ử Nha em đợi anh.
Còn về Lăng Thiên Đức, anh cho Dương T·ử Kì cơ hội là vì cô, ai biểu em gái cô quá yên Dương T·ử Kì làm gì, anh hai đây không nỡ chia cắt tình yêu, thôi thì thử thách tí vậy. Cũng để cho Dương T·ử Kì kia bài học.
Lăng T·ử Phong bế cô ra xe, Lăng Thiên Đức cũng từ từ đi tới, mở cửa xe cho Lăng T·ử Phong bế vào, bản thân về chỗ lái xe của mình.
Thấy cô im lặng, Lăng T·ử Phong vội hỏi.
“Sao vậy em?”Lăng T·ử Phong nhẹ nhàng nói.
Cô lắc đầu, cố kìm nén nước mắt.
“Em đang nghĩ đến T·ử Kì phải không?”Lăng Thiên Đức lên tiếng.
Cô im lặng.
“Anh sẽ cho cậu ta một cơ hội, em yên tâm”Lăng Thiên Đức nói.
“Anh…”Lăng T·ử Phong bất ngờ.
“Phong à, tình yêu của hai đứa nó đừng nên chia cắt, nên thử thách chúng mới phải”Lăng Thiên Đức ôn tồn nói.
Lăng T·ử Phong im lặng. Cô cũng vậy.
“Được, T·ử Nha, anh cho cậu ta một cơ hội, lần này nếu cậu ta còn dám tổn thương em, anh sẽ đưa em qua Pháp với anh”T·ử Phong chắc nịch nói.
Cô gật đầu.
Lăng T·ử Phong mỉm cười, vỗ vai cô. Cô em gái của anh sao lại quá yêu tên T·ử Kì kia vậy? Để bản thân luôn đau khổ.
Về đến nhà, Lăng Thiên Đức bế cô vào nhà, còn Lăng T·ử Phong bận ở công ty vội chạy đi.
“Anh để em ngoài vườn đi, em không muốn vào nhà”Cô lúc này mới lên tiếng.
Lăng Thiên Đức hiểu cô, đi ra hoa viên, để cô ngồi trên ghế đá, bản thân ngồi cạnh cô.
“Anh hai, anh có thấy em ngốc lắm không?”Cô hỏi.
“Em gái anh không ngốc, rất thông minh”Lăng Thiên Đức mỉm cười nói.
Cô lắc đầu.
“Em thấy em rất ngốc trong tình yêu, phải không anh?”Lăng T·ử Nha lại hỏi.
“Không, do em và T·ử Kì không cho nhau cơ hội, nếu bốn năm trước cậu ta cho em cơ hội thì bây giờ đã rất hạnh phúc, còn nếu bây giờ em cho cậu ta cơ hội, anh tin hai đứa sẽ có tình yêu hạnh phúc, em cho cậu ta cơ hội chứ?”Anh nhìn Lăng T·ử Nha hỏi.
“Em… không biết”Cô nói nhỏ, cô biết làm gì? Cho Dương T·ử Kì cơ hội? Nếu cho Dương T·ử Kì cơ hội thì liệu cô có hạnh phúc không? Hay như bốn năm trước, cô lại là người nhận đau khổ nữa sao?
“Hãy cho cậu ta một cơ hội, để hai đứa có hạnh phúc, em rất yêu cậu ta mà”Lăng Thiên Đức vỗ vai cô.
Cô gật đầu.
“Anh sẽ giúp em, trừng trị T·ử Kì kia cho em, vì dám làm em gái anh khóc”Lăng Thiên Đức yêu thương nói.
“Cảm ơn anh hai”Cô mỉm cười, đưa tay ra ôm Lăng Thiên Đức.
Lăng Thiên Đức vỗ về đứa em gái của mình, tôi giúp cậu lần này, cậu hãy chứng minh cho tốt đi đấy Dương T·ử Kì.
Sau khi Lăng T·ử Phong và Lăng Thiên Đức đưa cô về, c·hết t·iệt anh tưởng có thời gian để bù đắp cho cô chứ, bây giờ sao lại? Lúc nãy cô cũng không nói gì? Có lẽ cô chưa tha thứ cho anh phải không? Cũng phải thôi… chính anh là người làm Lăng T·ử Nha của bây giờ không bước đi được mà. Năm đó, nếu anh chạy theo cô thì hay biết mấy, thì cô sẽ… tại sao cô bị tai nạn anh không biết chứ? c·hết t·iệt, mày quá ngu ngốc mà Dương T·ử Kì, người con gái mày yêu bị tai nạn tại sao mày không hề biết gì chứ?
Quản gia chứng kiến từ đầu đến cuối, lắc đầu thở dài, cậu chủ phải đi xin lỗi chân thành tiểu thư người ta rồi.
Bà đi lại, vỗ vai Dương T·ử Kì.
“Cố lên, tôi tin cô ấy sẽ tha thứ cho cậu chủ mà”Quản gia hiền từ nói, vì bà là người rất hiểu anh, bà là người chăm sóc anh từ nhỏ mà.
“Cảm ơn quản gia”Anh mỉm cười nói, phải anh phải chứng minh, làm cô tha thứ cho mình, phải như vậy! Do anh sai, bây giờ anh quyết không sai nữa, anh sẽ chứng minh mình yêu cô như thế nào, T·ử Nha đợi anh!(Chaiyo AD ủng hộ*Tung Bông)
Đến tối, ở công ty Dương T·ử Kì nhớ cô, nhớ đến phát điên, không kìm được lấy chìa khoá xe, chạy đến nhà cô.
Cô lúc này ở nhà, ngồi ở hoa viên đan len, ở nhà cô cũng không có việc gì làm, nên cô hay đan len, cắm hoa, tập đánh đàn này nọ cho thời gian trôi qua.
Chiếc xe của Dương T·ử Kì đậu bên ngoài, nhìn cô đang mỉm cười đan len kia anh an lòng, anh muốn đi lại ôm cô vào lòng, nhưng… anh chưa đủ tư cách phải không? Nhìn cô như vậy la đủ rồi, anh cũng không mong muốn gì thêm, thấy cô anh vui rồi.
Nhìn cô đầy ấm áp, anh bỗng khựng lại, người đứng bên cạnh cô là Hàn Lãnh Vũ, sao cậu ta ở nhà cô chứ? Còn thân mật thế nữa? Là sao? Hàn Lãnh Vũ suốt bốn năm qua là gì với cô?
“Em lại đan mấy cái này à?”Hàn Lãnh Vũ đứng bên cạnh cô hỏi.
Cô gật đầu.
“Như vậy sẽ vui hơn là ngồi một chỗ”Cô trả lời.
Anh chỉ cười, cô luôn vậy, luôn thích mấy cái công việc này, đan mấy cái này thì Hàn Lãnh Vũ anh xin thua, anh đã từng đan thử theo cô ai ngờ không thành cái gì luôn.
“Vũ, mai anh đưa em đến công viên được không?”Cô hỏi.
“À… được”Hàn Lãnh Vũ trả lời.
Cô mỉm cười, đó là nơi cô và Dương T·ử Kì gặp nhau, anh lúc đó đang giúp một cô bé lạc đường, cô lúc đó đã phải lòng anh, lúc đó anh rất đẹp, rất tốt, đối với cô lúc đó anh như hoàng t·ử vậy. Nhưng còn bây giờ… anh là gì?
Hàn Lãnh Vũ chỉ im lặng nhìn cô, công viên, cũng là nơi anh gặp cô, một cô gái như thiên thần, vẽ những bức tranh, tựa như một thiên thần vậy, anh đã yêu cô đấy, nhưng cô lại yêu tên T·ử Kì kia thì anh cũng chỉ biết chúc phúc cô thôi.
Dương T·ử Kì nhìn thấy Hàn Lãnh Vũ bên cạnh cô, tức giận đạp chân ga phóng đi, ở lại anh sẽ đi vào đánh Hàn Lãnh Vũ mất.
Hôm sau.

« Chương Trước Danh sách chương Chương Sau »