Chương 5: L·iếm lát quy đầu của hắn…
L·iếm láp quy đầu của hắn, lại cưỡi trên người hắn, kẹp hắn b·ắn ra…
Hai tay Lam D·ao nắm lấy côn th*t của hắn, l·iếm rất hăng say. Nàng thích hương vị của hắn, khi đầu lưỡi l·iếm quy đầu của hắn, nàng nâng mắt nhìn thấy vẻ mặt sảng khoái của hắn, có cảm giác thành tựu.
Nhưng nàng chỉ l·iếm quy đầu, không để ý tới tận gốc, làm T·ử Dương cảm thấy không đủ. Hắn ra lệnh:
– Mở tay ra.
Lam D·ao nghe lời hắn, nhưng nàng chỉ dùng lưỡi l·iếm nhẹ dương v*t. Một lát sau quai hàm nàng mệt mỏi.
Nàng nhả côn th*t của hắn ra, ấm ức nhìn hắn:
– Ta mệt.
Nhưng T·ử Dương không thương tiếc nàng. Nắm lấy tóc của nàng, thô bạo đẩy côn th*t đ·âm thẳng vào trong miệng nàng.
Miệng nhỏ của Lam D·ao bị hắn bắt mở ra, côn th*t chạm sâu trong cổ họng nàng, làm nàng khó chịu muốn c·hết.
Nàng giơ tay đẩy hắn, nhưng mới bị thao một lần, khó mà lấy lại sức. Huống chi nàng đang đẩy một đệ t·ử có võ công cực mạnh ở Thiếu Lâm.
Nhưng côn th*t của T·ử Dương quá thô, thiếu chút nữa tiến vào cổ họng Lam D·ao, cũng đành phải chịu thôi.
Đáng thương cho Lam D·ao mới bị phá cúc huyệt, còn bị thao một lần T·ử Dương mới bằng lòng bỏ qua cho nàng.
Lúc T·ử Dương xuất tinh vốn định tiếp tục b·ắn trong miệng nàng, để nàng nuốt xuống, nhưng Lam D·ao cứ bắt hắn phải b·ắn trong tiểu huyệt của mình.
Nếu như là trước đây hắn sẽ cho rằng Lam D·ao muốn sinh đứa bé cho mình, đương nhiên sẽ bằng lòng nghe lời nàng. Nhưng từ lần trước nhìn thấy nàng vụng trộm luyện công, hắn càng ngày càng kháng cự bị nàng hút dương tinh.
Nhưng sao đoán được Lam D·ao sẽ cưỡi trên người T·ử Dương, dùng nhục huyệt kẹp hắn b·ắn.
Chuyện này làm T·ử Dương vừa tức giận lại tổn thương tự tôn…
Hắn tức giận đến mức muốn móc dương tinh trong tiểu huyệt của nàng ra, một tay Lam D·ao che tiểu huyệt, một tay đẩy tay hắn ra.
– Chàng đừng dùng lực móc tiểu huyệt như vậy… A! Đau! Chàng làm ta đau rồi…
Lúc trước T·ử Dương b·ắn tinh xong sẽ khôi phục lại bình thường, vậy mà lúc này vẫn không chịu thương hương tiếc ngọc như trước.
Lam D·ao không biết hắn bị sao vậy, nàng cảm thấy hắn sắp cho cả bàn tay vào bên trong. Đang lúc lo lắng mình có thể chống đỡ nổi bàn tay của T·ử Dương hay không, cuối cùng T·ử Dương cũng dừng tay.
Lam D·ao buông lỏng ra, vừa định tức giận lại thấy T·ử Dương đau đớn nhìn mình.
– Nàng muốn ta b·ắn vào tiểu huyệt của nàng là vì lấy dương tinh luyện công sao?
Lam D·ao rùng mình:
– Chàng, sao chàng biết?
Trong mắt T·ử Dương là thất vọng, lại hỏi:
– Vậy nàng nói yêu ta, là thật hay giả?
Lam D·ao không trả lời.
Nàng không biết mình thật sự yêu hắn hay chỉ thích l·àm t·ình với hắn.
T·ử Dương cho rằng nàng không trả lời là đáp án phủ định.
Mặt hắn không chút thay đổi mặc xong y phục, đi tới cửa, quay lưng nói với nàng:
– Nàng đi đi. Phật Môn thanh tịnh, nếu bị các sư huynh khác phát hiện ra nàng ở trong này, bọn họ sẽ không bỏ qua cho người trong Ma Giáo.
– Vậy còn chàng, chàng có cứu ta hay không?
Dừng một lát, T·ử Dương mới trả lời:
– Ta cho rằng đây chỉ là tình kiếp.
– T·ử Dương, ta…
T·ử Dương giơ tay lên, ý bảo nàng đừng nói nữa.